Sắc mặt của Phó Thắng Nam
càng ngày càng lạnh xuống, lạnh
đến dọa người.
“Tổng giám đốc Thầm cần gì
phải tính toán như thế chứ, ít nhất
thì hiện tại người tôi đang ôm trong
ngực là người mà cả đời này anh
cũng không thề với tới được.”
Miệng mồm người này cũng
độc thật đấy, sau khi cúp điện
thoại, Phó Thắng Nam giơ tay lên
vuốt tóc tôi. Anh cũng không hề
tức giận mà chỉ mỡ miệng nói:
“Ngày mai tôi đưa em đi bệnh
viện.”
Tôi mím môi, có chút mệt mỏi,
vì thế dứt khoát nhắm mắt lại
chuẩn bị ngủ.
Một đêm này, cũng xem như
tôi được ngủ yên ổn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại.
Phó Thắng Nam đã thay quần
áo xong cả rồi, anh đang ngồi trên
chiếc ghế quý phi trong phòng ngủ
ôm laptop, không biết đang làm
việc hay tra tài liệu.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh buông
máy vi tính xuống, sau đó đứng
dậy đi đến bên cạnh tôi, khom
người hôn lên trán tôi một cái rồi
mờ miệng nói: “Muốn nằm thêm
một lát nữa không?”
Tôi cau mày: “Sao vậy?”
Anh suy nghĩ một lát rồi nói:
“Hôm qua đã nói rồi mà, hôm nay
sẽ đi gặp bác sĩ.”
“Không đi!” Mặc dù Cố Diệc
Hàn đã không còn nhưng cuối
cùng tôi vẫn là nhân viên của Cố
Nghĩa. Hoàng Hiên là hạng mục tôi
vừa mới đàm phán xong, không có
lý do gì hủy bỏ giữa chừng cả.
Anh cau mày, kéo tôi ôm vào
trong ngực, nhẹ nhàng hôn một
chút rồi nói: “Vậy đứng lên rửa mặt
trước đi.”
Khó khăn lắm mới ngủ được
một giấc yên ổn, vì thế đầu óc tôi
vô cùng thanh tỉnh. Sau khi rời khỏi
người anh, tôi đứng dậy xuống
giường, bước thẳng vào phòng
tắm.
Trong lúc đánh răng, dường
như tôi nghe thấy có người đang
gõ cửa phòng ngủ, nghĩ thầm có lẽ
là dì Triệu đi lên gọi ăn sáng.
Rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn
thấy Mạc Hạnh Nguyên và Phó
Thắng Nam đang ôm nhau. Không
biết Mạc Hạnh Nguyên bị chuyện
gì kích thích mà lúc này lại khóc lóc
vô cùng đáng thương.
Nhìn thấy một đôi trai gái có
tình có ý đứng ôm nhau, tôi không
khỏi mím môi, dứt khoát quyết
định không vội làm những chuyện
khác, ôm hai tay lại nhàn nhạt nhìn
động tác kế tiếp của hai người họ.
Sắc mặt Phó Thắng Nam
không được tốt cho lắm, bởi vì đưa
lưng về phía tôi nên không nhìn
thấy tôi đã đi ra. Anh đẩy Mạc
Hạnh Nguyên ra rồi lạnh lùng nói:
“Em đã vào nhà họ Mạc ít nhất
được nửa năm rồi, những gia đình
quyền quý đều dạy dỗ con gái phải
biết dè dặt dịu dàng, tại sao bây
giờ ngược lại em còn trở nên không
biết tự trọng như vậy chứ?”
Mạc Hạnh Nguyên bị Phó
Thắng Nam đẩy ra, đương nhiên
đã nhìn thấy tôi bước ra từ phòng
tắm. Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi
híp lại, dời mắt lên người Phó
Thắng Nam.
Nước mắt rơi lã chã: “Anh
Thắng Nam, tình cảm của em đối
với anh, có lẽ anh vẫn luôn biết mà.
Anh đã đồng ý với anh trai sẽ chăm
sóc em, chắc chắn không phải vì
trách nhiệm mà đã động lòng với
em rồi. Bây giờ anh không bỏ được
Thẩm Xuân Hinh, chẳng qua là bời
vì anh thiếu nợ và phải chịu trách
nhiệm với chị ta thôi. Anh căn bản
không hề yêu chị ta, không phải
sao?”
Tôi nhíu mày, chậc chậc, cô ta
đang định kích Phó Thắng Nam
nói ra những lời tồn thương tôi à?
Giọng nói của Phó Thắng
Nam hơi lạnh lùng, lãnh đạm nói:
“Những chuyện này đều không
liên quan đến em, sau này đừng
đến đây nữa.”
“Anh không trả lời thằng với
em thì chứng tỏ anh không hề yêu
Thẩm Xuân Hinh, đúng không?”
Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh, tiếp
tục nói: “Đêm hôm sinh nhật đó,
anh rõ ràng biết cũng là ngày sinh
nhật của chị ta nhưng vẫn lựa chọn
đến nhà họ Mạc là bởi vì trong lòng
anh, em quan trọng hơn so với chị
ta đúng không?”
Dường như Phó Thắng Nam
đã có chút tức giận, giọng nói nặng
nề hơn mang theo vẻ cảnh cáo:
“Đủ rồi đấy!”
Mạc Hạnh Nguyên không hề
sợ chết, cô ta lại tiếp tục nói: “Nếu
như đêm hôm đó anh đón sinh
nhật với Thầm Xuân Hinh thì mẹ
em cũng không có cơ hội ra tay với
chị ta. Nói trắng ra là bởi vì anh
không thương chị ta cho nên mới
để chị ta một thân một mình đi ra
ngoài trong lúc sắp sinh, cuối cùng
lại cho mẹ em có cơ hội ra tay.
Mạc Hạnh Nguyên kích động
nói, ánh mắt vô cùng kiên định
nhìn Phó Thắng Nam: “Anh Thắng
Nam, bây giờ nếu như anh vì áy
náy mà ở lựa chọn ở bên cạnh
Thẩm Xuân Hinh, chăm sóc chị ta
thì cuối cùng vẫn sẽ hại chị ta mà
thôi. Anh cũng biết dưa hái xanh sẽ
không ngọt mà, không thương chị
ta mà lại sống chung cả đời thì anh
sẽ thống khổ, chị ta cũng sẽ như vậy!”
Phó Thắng Nam đưa lưng về
phía tôi cho nên tôi không nhìn
thấy rõ vẻ mặt của anh, tôi chỉ
nhàn nhạt cười lạnh nói: “Dưa hái
xanh không ngọt, nhưng cũng có
tác dụng giải khát mà. Còn chuyện
chúng tôi có hạnh phúc hay không
thì cũng không quan trọng, quan
trọng nhất chính là chỉ cần cô
không hạnh phúc thì tôi đã cảm
thấy vui vẻ rồi.”
Nghe thấy giọng nói của tôi,
Phó Thắng Nam quay đầu, ánh
mắt khẽ nheo lại: “Tắm xong rồi
sao?”
Tôi gật đầu, nhìn anh một lát
rồi lại nhìn Mạc Hạnh Nguyên, kéo
ra một nụ cười: “Buồi sáng nên tinh
thần tốt quá nhỉ, hai người có cần
không gian riêng không? Để tôi
tránh đi một lát, nhường chỗ cho
hai người.”
Phó Thắng Nam cau mày, sắc
mặt vô cùng không tốt: “Thẩm
Xuân Hinh!” Anh mở miệng gọi tên
tôi, trong giọng điệu lại tràn ngập
sự cảnh cáo.
Tôi nhún vai, ngược lại cũng
không thấy tức giận mà chỉ mờ
miệng nói: “Được rồi, hai người trò
chuyện thật tốt nhé, tôi đi trước đây.”
Chỉ là tôi còn chưa đi được hai
bước thì cổ tay đã bị Phó Thắng
Nam kéo lại: “Đừng cáu kỉnh nữa,
được không?”
Tôi mím môi, cảm thấy hơi khó
chịu.
Vốn dĩ muốn giận dỗi anh, thế
nhưng lại nhìn thấy anh nhìn sang
Mạc Hạnh Nguyên rồi lạnh lùng
nói: “Có cần anh mời em đi ra
ngoài không?”
Câu nói này không hề có ý tốt.
Sắc mặt Mạc Hạnh Nguyên vô
cùng tệ, cả gương mặt đều trắng
bệch, ánh mắt đã đỏ bừng lên. Cô
ta há miệng còn muốn nói gì nữa
nhưng nhìn thấy sắc mặt đáng sợ
của Phó Thắng Nam thì không thể
thốt ra khỏi miệng được, chỉ cố
gắng đè nén sự tức giận dưới đáy
lòng, trợn mắt nhìn tôi rồi bước ra
ngoài.
Căn phòng ngủ rộng lớn chỉ
còn lại tôi và Phó Thắng Nam, sau
khi nhìn tôi một lát, anh không biết
phải làm sao: “Nghe được bao lâu
rồi?”
Tôi nhún vai: “Không biết nữa.
Anh cong môi: “Tôi nói câu nói
kia khiến cho em tức giận à2”
Tâm trạng tôi vô cùng bình
tính, mỡ miệng nói: “Ngày sinh
nhật em biến thành ngày giỗ của
con em, thật… đáng tiếc!”
Có lẽ không ngð tôi sẽ nói như
vậy, cũng có lẽ lời nói của tôi khiến
trái tim anh đau nói. Anh ôm chặt
lấy tôi, cánh tay vô cùng dùng sức
ôm tôi vào ngực rồi thấp giọng nói:
“Người đó sẽ không sống tốt được đâu.”
Ai?
Mạc Hạnh Nguyên? Hay là Lâm Uyên?
Tôi không hỏi nữa, chỉ tùy ý để
anh ôm.
“Phó Thắng Nam, em đói rồi,
có thể buông em ra không?” Bị anh
ôm như vậy, tôi thật sự vô cùng
khó chịu, vì thế không khỏi mờ
miệng nói.
Anh dừng lại một chút, buông
tôi ra rồi thuận tiện nắm lấy tay tôi
đi xuống lầu.
Vốn dĩ tôi cho rằng Mạc Hạnh
Nguyên đã trờ về nhưng không
ngờ cô ta lại còn ở đây.