Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Phó Thắng Nam đang
cúi đầu nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì
cả. Trong phòng bệnh không mở đèn, ánh đèn
đường mờ mờ ảo ảo chiếu vào phòng bệnh, càng
khiến cả người anh lộ rõ vẻ kín đáo.
Tôi nhìn anh không nói gì, trong lòng biết anh
đang giận. Từ lúc ở khách sạn đến bây giờ, anh
không nói một lời nào, cứ luôn bảo bác sĩ kiểm tra
cho tôi, xem thử có chuyện gì không.
“Cạch!” Đèn được mở lên, y tá vào thay thuốc,
cảm giác được bầu không khí không đúng, nhìn
thấy thuốc nước vẫn còn nên rời đi.
Dưới ánh đèn sáng chói, bộ đồ tây của anh có
chút nhăn nhúm, khuôn mặt tuấn tú phờ phạc, đôi
mắt đen đỏ ngầu, miệng cũng bong da vì khô.
Nhưng những điều đó không hề ảnh hưởng đến
sự sang trọng nho nhã của anh.
Vốn tưởng rằng tôi không nói thì anh sẽ không
chịu mở lời, những không ngờ anh mở miệng rồi:
“Không định nói chuyện sao?”
Nói cái gì? Tôi lượn trong não một vòng, nhất
thời không biết nói cái gì, nói với anh thật ra là tôi
cố ý đó? Hơn nữa chuyện này cũng đã được tính
toán?
Nhưng vấn đề không phải là những điều này,
sau khi anh gặp Thẩm Quang và Thẩm Minh
Thành thì đã biết rồi.
Nghĩ một hồi, tôi mím môi cúi đầu, làm ra bộ
dạng mặc cho anh trách mắng, dù sao thì anh vẫn
nên mắng tôi một trận.
Nhìn thấy tôi như vậy, Phó Thắng Nam có
chút giận dữ, đôi mắt đen láy không động đậy
nhìn tôi chằm chằm: “Vì một người cặn bã mà em
khiến bản thân mình thành thế này, em giỏi đấy!”
Có lẽ anh thấy vết thương trên người tôi nên
giọng điệu trâm đi rất nhiều.
Tôi bĩu môi, ngước mắt nhìn anh, có chút uất
ức nói: “Có hơi đau”
Đúng là đau thật, Lâm Đình ra tay độc ác, tôi
không bị bóp chết cũng xem như là may mắn lắm
rồi.
Anh cười chế giễu: “Em còn biết đau”
Biết anh giận, tôi bĩu môi nói: “Em cũng không
ngờ anh ta lại ra tay nặng như vậy, lúc đầu em
nghĩ cùng lắm anh ta chỉ đánh em vài cái là mọi
người đến, nhưng mà không ngờ cuối cùng lại
như vậy.”
Anh hừ một tiếng: “Cho nên em trách chúng
tôi đến chậm?”
Tôi lắc đầu, gượng cười yếu ớt nói: “Mọi người
có thể đến đã là rất tốt rồi”
“Tại sao Lý An cũng ở trong khách sạn?” Anh
hỏi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Em muốn
bênh vực cho Hoàng Nhược Vị, tại sao còn có Lý
An ở đó?”
Về vấn đề tên Lý An này, tôi cũng rất bất ngờ,
nghĩ tới nghĩ lui thì chắc là Hoàng Nhược Vi gọi
đến. Chỉ có điều sau đó, người này giả nhân giả
nghĩa, cú va chạm đó của ông ta khiến mọi người
cho rằng ông ta xuất hiện là để cứu tôi.
Lúc trước chuyện tôi bị ông ta bắt cóc, tôi
không có chứng cứ, cho dù có nói ra thì cũng
không ai tin.
“Em cũng không rõ lắm, hình như ông ta có
quen Lâm Đình, cho nên đến khách sạn tìm Lâm
Đình đấy”
Đôi mắt anh chùng xuống: “Thẩm Xuân Hinh,
nói thật!”
Cằm tôi bị anh kéo lên, mắt anh lộ ra vẻ nguy
hiểm: “Em với Lý An trước đây thật sự không có
quen biết?”
Tôi gật đầu, bất giác mở lời: “Anh cảm thấy
em nên quen biết với ông ta à?”
Đột nhiên anh cười giễu: “Lý An là phó tổng
giám đốc của công ty khoa học kĩ thuật của Lâm
Uyên ở thành phố Tân Châu. Ông ta đột nhiên
xuất hiện đúng lúc em với Lâm Đình đều ở trong
khách sạn. Một con cáo già lăn lộn trên thương
trường như cá gặp nước, sẽ vì bảo vệ một người
không quen biết mà làm bản thân bị thương sao?
Thẩm Xuân Hinh, em xem IQ của bọn tôi thành cái
gì vậy?”
Tôi ngây người, Lý An và Lâm Uyên còn có
quan hệ này?
Nhìn Phó Thắng Nam, tôi mở lời nói: “Nếu như
em nói, Lý An với Lâm Đình là đồng bọn với nhau,
anh có tin không?”
“Ông ta bị thương là tự ông ta ngã?” Phó
Thắng Nam nói, lông mày chau lại.
Tôi gật đầu: “Ông ta rất thông minh, trước khi
các anh đến, ông ta làm như vậy đấy”
“Lúc trước ông ta biết em?” Vấn đề này khiến
tôi bất giác nhíu mày, khoảng thời gian đó tôi cũng
muốn nhắc đến lắm.
Tôi khựng một lát rồi nói: “Lúc trước Mạc
Hạnh Nguyên bảo ông ta bắt cóc em”
“Lúc nào?”
“Lúc em mới vừa tiếp nhận An Cường và Hạ
Vỹ“
Anh nhíu mày, nói với vẻ vô cùng chắc chắn:
“Hạnh Nguyên không thể sai ông ta làm được”
“Ýj¡ trí của Mạc Hạnh Nguyên trong lòng anh
đúng là không bình thường.” Nhìn anh, tôi cười có
chút xa cách.
Anh trâm mặt: “Lúc đó cô ấy mới gặp Lâm
Uyên vài lần, không thể dùng đến người của Lâm
Uyên được”
“Ừm!” Tôi không thanh minh nữa, lạnh nhạt
nói: “Ánh trăng sáng không thể tính kế như vậy
được, đây là do em bốc phét.”
Anh chau mày: “Thẩm Xuân HinhI”
Tôi cứ nghĩ anh đến là vì quan tâm tôi, nhưng
bây giờ xem ra là đến để chất vấn tôi.
Buồn ngủ đến khó chịu, tôi ngáp một cái, nói:
“Mời tổng giám đốc Phó ra ngoài cho, em có hơi
mệt rồi.”
Anh nén cục tức, ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn
tôi, không hề có ý định muốn đi.
Y tá vào thay thuốc liên bị anh nhìn chằm
chằm, tưởng là bản thân đã làm sai gì rồi, tay vô
cùng run rẩy, nhiều lần suýt nữa làm đổ thuốc
xuống sàn.
Không dễ gì mới thay thuốc xong, cô ta thở
phào một hơi, vội vội vàng vàng cầm thuốc rời đi.
Có điều mới đi được mấy bước thì quay lại,
nhìn Phó Thắng Nam, run lẩy bẩy nói: “Vết thương
trên cổ cô Thẩm cần bôi ít thuốc, thuốc thoa
ngoài da bác sĩ đã kê rồi, chắc là ở chỗ của cô
Thẩm”
Sau khi y tá rời khỏi, anh nhìn tôi, giọng điệu
không được tốt lắm: “Thuốc đâu?”
Tôi bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Lát nữa tự em bôi,
anh quay về ngủ trước đi!”
Anh đứng dậy, không để ý đến tôi, tìm một
lượt trên tủ đầu giường, sau đó bóp thuốc ra tay.
Biết anh chuẩn bị thoa thuốc cho mình, tôi bất
giác dịch người, nói: “Tự em làm được.”
Nhưng anh đã ấn lòng bàn tay ra sau cổ tôi
rồi. Tôi mím môi, để cho anh thoa lên, thuốc mỡ
cọ xát lên da thịt, có hơi đau rát.
Tôi bất giác nhíu mày, khẽ động đậy cơ thể.
“Đau không?” Anh nén thấp giọng, tiến sát lại
chỗ sau cổ tôi rồi thổi thổi, giảm bớt cơn đau giúp
Tôi.
“Không đau!” Tự tôi gây ra, không thể nhận
đau được.
“Sau này làm chuyện gì cũng đừng kích động
thế, dù có muốn tính toán người ta cũng phải bảo
vệ bản thân chu toàn”
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, không muốn nói
chuyện lắm.
Xoa thuốc xong, anh nói: “Những chỗ khác
còn chỗ nào đau không?”
Tôi lắc đầu: “Hết rồi!” Tôi có chút không muốn
mở miệng.
Còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã vén áo tôi
lên, cái bụng nhỏ bị Lâm Đình đá vào, có lẽ là do
da quá mỏng nên để lại một vết bầm lớn.
Anh nhìn tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Không đau?”
Thấy anh như vậy, tôi không mở miệng nữa,
nói nhiều quá thì thành ra lại già mồm.
Anh xoa thuốc, cơn giận vẫn chưa tan. Anh lại
nhìn những chỗ khác trên người tôi, thấy không
còn chỗ nào nữa mới đặt thuốc mỡ xuống một
bên, sau đó đắp chăn cho tôi rồi nói: “Nghỉ ngơi
cho tốt
Tôi gật đầu: “Ừm, cảm ơn!”
Anh chớp chớp mắt: “Chúng ta là gì?”
Tôi bĩu môi: “Người?”
Phó Thắng Nam…
Thấy anh không thể nói gì, tôi mới mở lời:
“Chúng ta là vợ chồng!”