Hoàng Nhược Vi theo tôi đã hai năm,
cũng biết không ít chuyện về tôi và Phó
Thắng Nam, nghe tôi nói vậy, cô ấy nhíu
mày bảo: “Nếu cô thật sự đồng ý ly hôn,
không phải là phụ lòng ông cụ Phó dặn dò
cô sao?”
“Hơn nữa, nếu như bây giờ cô đồng ý
ly hôn, cổ phần mà ông cụ Phó chuyển
sang danh nghĩa của cô sẽ trở lại chỗ tổng
giám đốc Phó, giám đốc, được không bù
nổi mất đâu”
Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì, tôi
nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, tôi
không giải thích thêm, chỉ nói: “Tôi có tính
toán của mình, cô nhanh lấy đồ xuống giúp
tôi, lát nữa tôi còn có việc phải ra ngoài.”
Thấy tôi không nghe lọt tai lời của cô
ấy, Hoàng Nhược Vi vừa vội vừa tức ra khỏi
văn phòng.
Tôi thu dọn một chút, tìm chìa khóa
xe, trực tiếp đứng ở đầu cầu thang chờ
Hoàng Nhược Vi, cũng may tốc độ của cô
ấy nhanh, chẳng mấy chốc đã mang đồ tới.
Đưa túi văn kiện cho tôi, cô ấy vẫn
không cam lòng bảo: “Giám đốc, bây giờ
không phải thời cơ tốt nhất để ký thỏa
thuận ly hôn, cô…”
“Được rồi.” Cắt ngang lời cô ấy, tôi tiến
vào thang máy, nhìn cô ấy nói: “Làm việc
cho tốt, tôi biết nên làm thế nào.”
Cô ấy còn muốn nói thêm điều gì,
nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
Vào gara, tôi khởi động xe, trực tiếp
đến điểm hẹn với Trịnh Tuấn Anh.
Trúc Đàn là một quán cơm truyền
thống tương đối sang trọng với phong
cách cổ kính tao nhã và phóng khoáng,
các món ăn được chế biến tỉnh xảo và
khéo léo, bởi vì giá cả khá đắt đỏ nên tuy
rằng chỗ này trang nhã và yên tĩnh, nhưng
nhìn chung, những người lui tới đều là kẻ
có tiền.
Vì đã đặt bàn trước nên khi tiến vào
nhà hàng, tôi trực tiếp đi tới nơi đã đặt sẵn,
khiến tôi bất ngờ là Trịnh Tuấn Anh vậy mà
lại đến sớm.
Anh ta mặc quần áo thường ngày
sạch sẽ gọn gàng, khí chất lỗi lạc ngồi bên
cửa sổ, ngón tay thon dài thi thoảng gõ
vào mặt bàn, ngược lại thong dong tự tại.
“Thật xin lỗi, tôi đã tới muộn” Ngồi
xuống đối diện anh ta, tôi lên tiếng, thuận
miệng gọi phục vụ tới chuẩn bị gọi thức ăn.
Vốn dĩ anh ta đang ngắm phong cảnh
ngoài cửa sổ đến ngần người, nghe thấy
động tĩnh không khỏi quay đầu lại, thấy tôi,
lông mày anh tuấn của anh ta nhướng lên,
ngược lại mang theo vài phần tươi cười tùy
tiện nói: “Người đẹp mời khách, sao lại để
ý đến chuyện bị muộn?”
Hiếm khi thấy anh ta cười, tôi đưa
menu cho anh ta, cười bảo: “Có ai từng nói
lúc anh cười trông cực kỳ dịu dàng chưa?”
Anh ta nhướng mày, không cầm menu,
ngược lại ý bảo tôi chọn, đôi mắt xếch hơi
nheo lại, nhìn tôi nói: “Cô là người đầu tiên”
Tôi cười, cũng không từ chối anh ta,
qua loa chọn vài món ăn, cố ý chọn vài
món có lẽ anh ta thích.
Đưa menu cho nhân viên phục vụ, tôi
khẽ uống một ngụm nước, anh ta chỉ mỉm
cười nhìn tôi, không nói chuyện.
Tôi có chút ngẩn người, đặt cốc nước
xuống, khó hiểu hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”
Anh ta nhếch môi, có thể nhìn ra tâm
trạng của anh ta khá tốt: “Lần đầu tiên ăn
cơm với người phụ nữ của bạn thân mình,
cảm giác…”