Mộ Dạ Lê nói, “không sai, anh nhìn thấy em liền muốn nổi giận, ai bảo em có bộ dạng muốn ăn mắng chứ!”
Diệp Chanh nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên.
Đường đường là Mộ Dạ Lê, lại có thể ăn nói thô lỗ như vậy.
Mộ Dạ Lê nói xong, liền ngẩn ra một lát, cảm thấy mình đã bị cô làm hư rồi.
Mộ Dạ Lê che dấu tức giận trên mặt, chuyển sang chuyện khác, “Còn không ra, nhìn bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt khi nãy của em cũng thật hưởng thụ, còn không mau ra để tiếp tục hưởng thụ đi.”
Diệp Chanh buồn bực nói, “Em trêu hoa ghẹo nguyệt? anh nên biết rỏ, đó là em lợi dụng ưu điểm của mình.”
“Ha hả, vậy tại sao trước đó lại nói dối?”
“Em…… Đó là cách làm giảm mâu thuẫn giữa con dâu với mẹ chồng mà.”
“……”
anh sao trước lại không phát hiện ra, con nhỏ này, lại có nhiều“Lý do chính đáng”như vậy.
Diệp Chanh nói, “Vốn dĩ em còn nghĩ không muốn đến, em còn chưa hết bệnh, còn không phải do nhà giàu các anh, quá dày vò người ta, động tí là tụ họp gia tộc, bà đây tay già chân yếu, thật là...."
nói xong, Diệp Chanh xoa xoa thân thể, nhíu mày.
Bởi vì trang điểm, sắc mặt của cô nhìn tốt hơn, nhưng anh biết, gương mặt cô hoàn toàn tái nhợt, còn chưa khỏi bệnh.
Đặc biệt, vết thương bên dưới……
Bác sĩ cũng nói, nơi đó của con gái rất yếu ớt, bị người khai phá, liền không nhanh hồi phục, phải cần có thời gian.
Mộ Dạ Lê nặng nề nhíu mi, “Chút nữa về sớm là được rôi, cũng không có chuyện gì cả.”
“thật không?” Đôi mắt Diệp Chanh nhanh chóng khôi phục thần thái.
Xem ra đúng là phải rời đi sớm.
Mộ Dạ Lê lắc lắc đầu.
hắn đi ra ngoài xử lý vài chuyện, thuận tiện nói với mọi người là đưa Diệp Chanh về sớm một chút.
Vừa ra ngoài, liền thấy vẻ mặt áy náy của Diệp Tử đứng đợi bên ngoài.
“Dạ lê……”
cô giống như sắp khóc đến nơi.
anh liền nhớ đến ly cà phê khi nãy, tâm trạng không thể nói là tốt được.
“Sao vậy?”
“Em…… Em nghĩ là muốn vào xem Diệp Chanh một chút, chỉ là em sợ Diệp Chanh không muốn thấy mặt em.” Diệp Tử nói, cúi thấp đầu xuống.
Mộ Dạ liền hiểu" Tại sao không?"
Diệp Tử ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm nước, “Vừa nãy em còn rất tốt, nhưng bất ngờ lại choáng váng, liền không cẩn thận....thật đó, em không phải cố ý, xẩy ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người, em ấy không sao, chỉ là bị em làm bẩn quần áo, em sợ Diệp Chanh sẽ nổi giận…… Đều do em, trách cơ thể em không tốt, đôi lúc ở đài cũng khó khống chế muốn ngất đi nhiều lần, em thật sự là... Quá vô dụng mà.”
nói xong, thân hình Diệp Tử liền chao đảo.
Mộ Dạ Lê nhíu mày, đỡ lấy bả vai của cô, “Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều như vậy cơ thể em không chịu nổi đâu, để anh gọi bác sĩ đến, em cũng đừng tìm Diệp Chanh, cô ấy thân thể có chút khôngthoải mái, đã về rồi."
“Phải không? Em ấy…… sẽ không giận em chứ?”
Diệp Tử trong lòng rất lo lắng Diệp Chanh sẽ nói xấu mình với Mộ Dạ Lê.
Mộ Dạ Lê nói, “sẽ không.”
hiện tại anh không muốn nói chuyện cùng cô ta, cho nên đành nói cho có lệ
“thật sao…… Vậy là tốt rồi.”
Diệp Tử chỉ có thể tính đến đây, sau khi nhìn Mộ Dạ Lê rời đi, hung hăng trừng mắt nhìn vào trong phòng.
Diệp Chanh đáng chết……
Chúng ta, cứ chờ xem.
May mắn là anh ấy vẫn còn rất để ý đến bệnh tình của mình.