Diệp Vinh Quang nghe xong cũng cực kỳ tức giận.
“Đủ rồi, bà cút đi cho tôi, bà cho nơi này là nơi nào mà dám đến ầm ĩ.”
Tạ Vũ Cầm nói “Lúc trước ông không cần đứa con gái này, là sợ tôi chết sẽ làm bẩn thanh danh của ông, ông mới đem người vào nhà, nhưng mà ông không đối xử tốt với nó, vậy mà đem nó gả cho người không rõ ràng, ông… ông xem nó là cái gì hả?”
“A.” Dung Lệ Hoa ở phía sau nói “cô cũng được rồi đó, chúng tôi đem đứa con gáiquên mùa kia của cô nhận về nuôi dưỡng, đã là phúc của cô rồi, bằng không, với dạng như cô, đời này cũng chỉ là đứa nhà quê, còn có thể leo lên cùng chúng tôi trong cái giới thượng lưu này sao? Diệp Chanh nhà cô vỗn dĩ cũng không phải bớt lo, chính nó nhìn thấy người ta có tiền, một hai phải gả qua, tôi nói với cô, không cho thìcũng một hai đòi gả, còn bỏ thuốc với người ta, để cho người ta ngủ với mình, cô còn không nhìn lại mình đã nuôi được đứa con như thế nào, còn không biết xấu hổ mà đến nhà người ta ầm õ, lúc trước tôi đã nói rồi, Vinh Quang à, ông làm gì mà tìm cái người quê mùa như vậy để sinh con, ngược lại còn lầm bẩn dòng máu của Diệp gia đó.”
Diệp Vinh Quang nhớ đến những việc này, trên mặt chỉ toàn là tức giận.
“không có ai sao, đánh đuổi ra ngoài cho tôi, không được để bà ta đi vào.”
Diệp Vinh Quang phất tay áo bỏ đi.
Dung Lệ Hoa thấy người đi rồi, cười thâm độc, nhanh đi lên phía trước.
Bà ta không đụng được Diệp Chanh, bây giờ liền có người đưa đến cửa để bà ta xả giận, đương nhiên là bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Bà ta cười nhìn Tạ Vũ Cầm “Hừ, tao nói cho mày biết, mày là có sinh con cho Diệp gia đi chăng nữa, muốn vào cũng không được đâu, mày chỉ là thứ quê mùa, không ai cần.”
“A, bà cho rằng ai cần, nếu không phải năm đó… Nếu không phải năm đó ….” Tạ Vũ Cầm nhớ lại, cắn môi nuốt đắng cay xuống.
Dung Lệ Hoa âm thầm dặn dò người bên cạnh “Đánh gần chết mới thôi cho tôi, khôngchết cũng phải tàn phế, hừ dám đến đây, là chuẩn bị hại tao, đoạt tài sản sao, đồ quê mùa, tự cho là đúng.”
Người làm nghe xong, liền xong thẳng lên, bắt lấy người phụ nữ trong tay không tấc sắt, dùng đầu gối ấn đầu bà xuống đất, không cho nhúc nhích, người phái sau cầm gậy, âm thầm đi đến…
một gậy chuẩn bị đánh xuống….
“Dừng lại.”
Giọng của Diệp Chanh xuất hiện ở cửa.
Dung Lệ hoa sửng sốt.
Nhìn thấy Diệp Chanh, thần sắc chợt tắt “Ha, Diệp Chanh, mày còn mặt mũi đến đây sao.”
Đồng thời, bà ta lạnh mắt ta lệnh người làm “Làm gì, không được ngừng.”
Mặc kệ thế nào, trước đem người đánh tàn phế, xem Diệp Chanh có thể làm gì.
Tạ Vũ Cầm bị ấn dưới đất, còn chưa nhìn thấy, chỉ nghe được người nói Diệp Chanh đến, ở đó nhỏ giọng nói “Con à…Mặc kệ mẹ….”
Dung Lệ Hoa cũng ỷ vào, nơi này có nhiều người như vậy, Diệp Chanh chẳng lẽ lại dám ra tay?
“Diệp Chanh, mày tốt nhất là trốn xa một chút, bằng không ở đây để người làm nhìn không thấy, làm mặt mày bị thương, đó cũng không trách bọn tao được.”
Dung Lệ Hoa là đang nhắc nhở người làm, nếu cô dám xông lên, liền cứ nhằm vào gương mặt hồ ly của cô mà đánh!
Diệp Chanh đứng ở cửa, nhìn người làm phía trước, khoé môi hoàn toàn cong lên.
Nhìn bọn họ động tay, muốn làm gì trong lòng hiểu rõ.
cô lại không có chút nào sợ hãi như thường đi về phía trước.
Dung Lệ Hoa trong lòng mừng như điên nghĩ, thật là đồ ngu xuẩn, còn dám đến đây.
Tạ Vũ Cầm chính là có thể nhìn thấy âm mưu kia của Dung Lệ Hoa, càng bị doạ khôngchịu được, nhưng mà không có cách nào nhắc nhở Diệp Chanh, chỉ có thể lo lắng giãy giụa thân thể.
Lại không ngờ….