“Cháu trai, còn làm phiền các con đi một chuyến, thật là.”
“không có, bác trai, chúng con hẳn nên đến, chúc mừng bác có quý tử.”
“Cùng vui, cùng vui, mau màu vào đi.”
Ông nhìn Diệp Chanh bên cạnh “Vị này là...”
“Vợ cháu.”
“A, thật vậy không, mau mời vào.”
Rồi ở phía sau, còn có một người theo vào, đó là Diệp Tử.
“Còn vị này....”
Mộ Dạ Lê nhìn một cái cũng không muốn quản.
Diệp Tử cắn môi, cười nói “Chúng tôi là đến cùng nhau.”
Mạc gia cao hứng, thấy Mộ Dạ Lê cũng không phủ nhận, liền để người đi vào.
Rất xa, ba người con gái của Mạc gia, liền nhìn đến Mộ Dạ Lê.
Đại tiểu thư Mạc Lăng Vân, nhị tiểu thư Mạc Lăng Trầm, tam tiểu thư Mạc Lăng Thanh, đều nhìn sang bên kia, nhỏ giọng bàn tán.
“Sao Mộ thiếu lại cũng mang theo hai cô gái đến.”
“một người nghe nói là vợ anh ta.”
“A, thật không, trông như thế nào, không nhìn thấy rõ a.”
“Nghe nói là đồ nhà quê.”
“không phải chứ....”
“Người đi phía sau, không phải là Diệp Tử sao, người này đã gặp qua, nên liền nhận ra được, cô ta là thanh mai trúc mã của anh ta, lúc này còn đưa theo, quả nhiên lời đồn không sai, anh ta đối với vợ mình, vô cùng không thích, miễn cưỡng cưới về, cho nên phỏng chừng cũng là cái vật trang trí thôi.”
“Trời, một người đàn ông tốt như vậy, thế mà tiện lợi cho cái đồ nhà quê đó.”
“không sai nha.”
……
Vào đến bên trong, Diệp Chanh nhìn váy mình, “Sai anh lại chọn cho em cái váy như vậy, phiền lắm, kéo lê trên đáng, thiệt thấy gớm.”
Mộ Dạ Lê nói “Thấy gớm chỗ nào?”
“anh nhìn đi, đi đường thật không tiện, ai nha, còn dễ bị bẩn nữa.”
Mộ Dạ Lê cúi đầu nhì, cô nhón nhón mũi chân, có một chút vết bẩn.
“Đừng nhúc nhích.” Mộ Dạ Lê lấy khăn từ túi ra, ngồi xuống đặt trên gối.
Diệp Tử kinh ngạc nhìn, Mộ Dạ Lê vậy mà ngồi xổm xuống lau giày cho cô ta?
Đây đúng là......
Đảo mắt, Mộ Dạ Lê đã đứng lên, bình thản ném khăn đi, nói “Ăn mặc đẹp một chút, anh nói, xinh đẹp chính là xinh đẹp, em mặc vào không phải là để anh nhìn sao, anhnói nhìn đẹp là được.”
“.....” Diệp Chanh hết cách, nhìn anh ngồi xổm xuống, đã cảm thấy kinh ngạc, lúc này còn không còn gì để nói, chỉ có thể nói, “Cái đó, có có chút dơ, em đi vào bên trong rửa.”
Diệp Tử đứng ở phía sau, ghen ghét đến mức vặn vẹo khuôn mặt, lúc này nhìn thấy Diệp Chanh rời đi, bên kia, ba chị em nhà Mạc gia, lại đi đến.
“Diệp Tử, cô đến rồi à.”
“Ai, Diệp Tử, cô sao thế, sắc mặt lại kém như vậy.”
Diệp Tử miễn cưỡng cười cười, nhìn ba chị em “không có việc gì, ngồi máy bay có chút mệt, đã lâu không gặp, các cô khỏe chứ.”
“Khỏe khỏe, nhưng mà, Mộ thiếu đưa vợ đi cùng à?” Mạc Lăng Thanh nhìn Mộ Dạ Lê phía trước, bộ dáng thẳng tắp, sường mặt tựa như vầng thái dương, nóng bỏng, lóa mắt, hào quang vạn trượng.
Diệp Tử liếc mắt liền nhìn ra được, vẻ mặt thế này, cô quá quen thuộc, bao nhiêu người, đối với Mộ Dạ Lê đều có dạng này.
không thể nghĩ được, tam tiểu thư Mạc gia lại còn rõ ràng như vậy.
Nếu là trước kia, Diệp Tử nhất định sẽ tuyên bố quyền sở hữu, nhưng mà bây giờ....
cô cười cười nói “Đúng vậy.”
“Nghe nói, vợ anh ta là em gái cô, nghe nói là đồ nhà quê, là con riêng à.”
“Ha ha, đúng vậy.” Diệp Tử nói “Nhưng các cô vẫn là đừng nên nói nữa, em ấy thật...thật....”
Diệp Tử làm ra vẻ khó xử.
Mạc Lăng Thanh liền nói “A, thật cái gì? Khó nói sao? thật ghê tởm sao? Ha ha, như vậy mà còn có thể làm thiếu phu nhân Mộ gia?”
Diệp Tử là cố ý để người cảm nhận loại ý tứ này, nghe cô ta nói, cũng là khó xử lẩm bẩm nho nhỏ “Được rồi, đừng nói nữa.”