Cái gì thoải mái hay không thoải mái, cái gì bắt đầu rồi liền không dừng được.
Trong đầu Diệp Tử, vẫn luôn có giọng nói cùng hình ảnh hiện lên.
cô tựa như thấy được hai người triền miên như thế nào, tình cảm mãnh liệt ra sao.
Thấy được Mộ Dạ Lê đối với Diệp Chanh đầy ân ái,
Hình ảnh đó.... Quả thật làm cô muốn khóc.
cô đã bao nhiêu lần tưởng tượng qua.
Trước kia, mỗi ngày bên cạnh Mộ Dạ Lê, cô đều nghĩ đến, sẽ có một ngày hưởng thụ ân ái của anh.
Nhưng mà bây giờ....
Ở bên trong vậy mà lại là Diệp Chanh.
Bọn họ sao không nhịn được như vậy, ở trên máy bay liền...
Diệp Tử giận cắn răng, ngồi một bên ghế, nhìn bên cạnh, thấy Mộ Bát cùng người làm, đều trợn trắng mắt.
Nhìn nhìn lại bên trong...
Tiên sinh nhà họ với phu nhân cũng thật là.....
Này không phải là khi dễ người ta sao, bên họ bên trong thoải mái, để Diệp Tử bên ngoài ngồi nghe.
Chậc chậc...
Bất quá... Bọn họ thích.
Tiên sinh nhà họ ngày càng thích hố người, phúc hắc như vậy....
Có điều, dù sao không phải hố phu nhân nhà mình là được.
Bọn họ mừng rỡ, nhìn người xấu Diệp Tử, ở chõ này tức đến độ muốn bốc khói.
thật ra bên trong.
Diệp Chanh nhanh nhảy một cái chạy trốn, nhìn Mộ Dạ Lê, hầm hừ nói “anh thật đúng là! không làm, em muốn đổi chỗ!”
thật là, bên ngoài là Diệp Tử của anh, anh làm gì lại muốn trêu đùa với mình.
Mộ Dạ Lê nói “A? Vậy em chuẩn bị ra bên ngoài ngồi cùng Diệp Tử sao?”
“Đúng!”
So ra, Diệp Chanh càng tình nguyện đi nhìn khuôn mặt xấu xí của Diệp Tử hơn!
Nhưng mà nhìn Diệp Chanh chạy, sắc mặt Mộ Dạ Lê đen thui, trực tiếp ôm người kéo về.
Mẹ nó, cô như vậy là không muốn ở cùng với mình, cam lòng chạy ra ngoài cùng đợi với Diệp Tử?
Diệp Chanh bị anh đè thẳng xuống giường.
Diệp Chanh, đá đá hai chân “anh buông em ra, buông ra!”
Mộ Dạ Lê híp mắt nhìn cô.
Mình đáng sợ đến vậy sao?
Mộ Dạ Lệ đè cô xuống, ôm cô lại không cho cô động đậy.
Diệp Chanh cảm thấy toàn bộ thân thể mình đều bị anh hung hăng ôm vào trong ngực, mặt cô liền đổi đỏ, đổi tím “anh...”
Chỉ là cánh tay anh thật sự quá mạnh mẽ, làm cho cô động cũng không động được.
“Mộ Dạ Lê!”
“Đến Ý, phải mất mười mấy giờ, đêm còn dài, cũng thật nhàm chán, không bằng....”
“không bằng... Cái gì....” Diệp Chanh sợ hãi đầy mặt.
Người này muốn điên sao, đây là trên máy bay đó, hơn nữa Diệp Tử còn ở bên ngoài.
anh không là giận Diệp Tử, giận quá nhiều, bây giờ muốn ở trong này làm chút chuyện không thể nói, để trả thù Diệp Tử?
không cần đâu!
cô không thể vô duyên vô cớ mà thành công cụ trả thù của anh.
“anh anh anh, anh không được làm loạn, em muốn nói anh mà còn như vậy, em liền tuyệt đối khôngkhách khí, em mà không khác khí, em sợ mình sẽ nói ....”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, trái tim Mộ Dạ Lê....
Tan tành vụn vỡ hết cả rồi.
Cùng anh lại đáng sợ đến như vậy sao?
Vẫn là nói, ấn tượng lần đầu tiên quá kém, làm cho bây giờ cô sống chết cũng không muốn anh chạm vào?
Sau một lúc, anh cúi đầu cong môi cười, “Cho nên...”
“A....anh không cần đến đây...” Diệp Chanh ôm đầu, lại cảm thấy Mộ Dạ Lê ôm cô, đem đầu cô dựa lên cổ anh.
“Cho nên vẫn là ngủ đi, ngủ một giấc, liền đến La Mã.”
“......”
anh là muốn hù chết cô sao, coi cô là con kiến phải không?
Chỉ ngủ?
Còn may....
Tuy rằng....
Nằm trong ngực anh, tư thế này, lạ lạ sao đó.