“……”
May mắn là Diệp Chanh nhanh tay cất điện thoại, nhìn Mộ Dạ Lê “anh muốn làm gì?”
Mộ Dạ Lệ đầy hoài nghi nhìn cô “Nhắn tin cho ai lại thần bí như vậy, có lòng nhưu vậy, hả?”
âm cuối kia thật làm người nghe chột dạ.
Diệp Chanh nở to mắt nhìn anh, cái lão đàn ông này, thật keo kiệt bủn xỉn, chất vấn mình không nói, bây giờ còn lén nhìn điện thoại của mình.
Tiểu nhân!!!!
Có ai đường đường là đại tổng tài mà đi nhìn lén điện thoại người ta không?
Diệp Chanh liền nói “anh làm gì, em nhắn tin với ai, cũng đâu có liên quan tới anh đâu”
“Ha, nhắn tin với gã nào thì đều liên quan đến anh.”
Mộ Dạ Lê đưa tay đoạt lấy.
Diệp Chanh hừ một chút, trở tay một cái, đưa điện thoại nhét vào túi xách, dễ dàng thoát khỏi tay anh.
Tròng mắt Mộ Dạ Lê càng thêm nghi ngờ, “Được nha, thật sự là nhắn tin với gã nào phải không?”
“Làm gì, anh để ý à?”
“Ngày nào em còn làm vợ Mộ Dạ Lê anh đây, thì ngày đó phải giữ đạo làm vợ, lấy ra cho anh.” anh đưa tay ra muốn cái điện thoại.
Diệp Chanh cười ha một tiếng, nhìn anh chẳng phải là muốn lật trời à?
“Em vốn không có nhắn tin cho người đàn ông nào hết, là nhắn tin với bạn, được chưa?”
Vẻ mặt anh càng là không tin tưởng, trong mắt lóe sáng quỷ dị “không tin, em lấy ra đây cho anh.”
“Tin hay không thì tùy anh, dù sao cũng không đưa.” Diệp Chanh liền nhảy khỏi chỗ.
Mộ Dạ Lê lập tức đứng dậy đoạt lấy “Ha, em không cho anh xem phải không, đó không phải là tin nhắn sao, em bây giờ lại không cho anh xem, là chột dạ sao? Hừ, khẳng định là đàn ông đi, đưa cho anh!!!”
“không cho.” Diệp Chanh lướt qua ghế, nhìn Mọ Dạ Lê từng bước áp sát, nhìn bộ dáng phải nhìn xem một chút mới vừa lòng của anh, chạy trốn nhanh như chớp.
Mộ Dạ Lê vừa nhìn thấy co sống chết không cho xem, tuy rằng biết chắc đó không phải là gã đàn ông gì... Chính là cũng nhất định có vấn đề.
“Em lấy ra cho anh, ngoan ngoãn mà lấy ra đưa đây, có cái gì anh còn có thể suy tính một chút, bằng không, bị anh lấy được, em chờ đó cho anh.” Mộ Dạ Lê lại lần nữa giống như đuổi theo.
“không cho, không cho, liền không cho.” Diệp Chanh nhảy dựng lên, nhìn Mộ Dạ Lê, rồi gào to “Mau đến mà nhìn xem này, đường đường là Mộ Dạ Lê vậy mà lại cướp điện thoại người ta, không tôn trọng riêng tư, muốn xem điện thoại người ta, lòng dạ hẹp hòi, thật không phù hợp với thân phân cao quý của anh ta, quá....”
Người bên cạnh thiếu chút nữa đều phun.
Chắc chắn, nhìn bên trong, tiên sinh nhà mình vậy mà cùng phu nhân nhảy nhót giật điện thoại, đã cảm thấy ngạc nhiên rồi, bây giờ càng là... Nghe phu nhân nhà họ lại gào to, nói đường đường Mộ đại tống tài nhà họ, vậy mà là muốn kiểm tra điện thoại của phu nhân nha.....
Này là cùng với mấy ông lòng dạ hẹp hòi ghen tuông có khác gì nhau đâu?
Cho nên, bọn họ lúc này không dám nhìn tiên sinh, chỉ cảm thấy xấu hổ chịu không được, lại càng lo lắng. một ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dạ Lê, nhìn qua là chết hết phân nửa.
Đơn giản...Vẫn là vờ nhưu không thấy là tốt.
Diệp Chanh vừa thấy, những người này... không hổ là chó săn của Mộ Dạ Lê nha, ngay cả một cái nhìn cũng không dám, ngay lúc trong lòng than thở, thì người đã bị Mộ Dạ Lê hung hằng đè xuống.
Diệp Chanh bị anh dùng sức đè trên sô pha, nằm trong một góc nhỏ không thể động đậy.
Diệp Chanh chỉ có thể trừng mắt với anh, đôi tay che lại điện thoại.
“anh anh anh , anh muốn làm gì?”
Mộ Dạ Lê nhìn bộ dạn như bị cưỡng gian của cô, có chút sững sốt.
“Em làm gì, anh lại không phải cưỡng em, thái độ này là sao?”