William đứng kia cười lạnh.
thật là không biết lượng sức mình, bằng cô sao, còn nghĩ muốn đấu với Diệp Chanh?
Ba mươi năm, cô ta cũng không đuổi kịp bằng đầu ngón tay của Diệp Chanh.
Diệp Chanh trực tiếp không thèm để ý “Thuyên tỷ, chị đánh tôi một tay, tôi cũng là thấy bình thường, có thể hối hận hay không, vậy xem chị có ngốc hay không, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chuyện ba mươi năm sau, ai lại biết được, chỉ là ít nhất bây giờ, vẫn là tôi ở nơi này.”
“cô…”
Người bên cạnh, nhìn dáng vẻ Diệp Chanh, trong lúc nhất thời như cảm thấy nữ vương tại thượng.
Làm phụ nữ xem ra phải mạnh mẽ.
Lưu Thuyên liền ăn vạ không đi.
“Tôi không đi, tôi xem các người sẽ làm gì tôi.” cô khoanh tay ôm ngực, ngang ngạnh như cục đá.
Lúc này, Alice cảm thấy khó chịu.
“Tôi rốt cuộc sao lại kết bạn với cô như vậy chứ.” Alice bưởi vì tức giận mà sắc mặt ửng hồng lên, “cônói không đi, đừng trách tôi không khách khí.”
Nếu là nói như vậy, khi nãy cô còn cùng Lưu Thuyên, thật có chút tự trách.
Cảm thấy hai người dù sao cũng là bạn bè, đuổi cô đi, thật rất khó nhìn.
Chỉ là hiện tại, nhìn Lưu Thuyên như vậy, trong lòng Alice chỉ nghĩ đến một chuyện.
Cái trứng ngu ngốc Lưu Thuyên, quả thật ngu ngốc không có cách gì sánh được.
Khó trách Diệp Chanh lại coi thường cô ta như vậy.
Lại nhìn dáng vẻ lúc này của Diệp Chanh, được người yêu thích, dường như giống với vật tỏa hào quang, làm người nhìn cảm thấy khí độ phi phàm, lại thêm khí thế mạnh mẽ.
Lưu Thuyên thì như ngược lại, rõ ràng là tiền bối trong giới giải trí, nhìn lại thì chơi bẩn vô lại, không hề có chút phẩm vị khí thế đáng nói, so với Diệp Chanh thật là kém xa.
William bắt đầu không vui.
cô ta còn ở đây,làm Diệp Chanh không vui, bọn họ biết chuyện này có hậu quả như thế nào không?
“Alice, cô còn làm trò gì đó.”
Alice vội nói “Dạ, William tiên sinh.”
Alice cuối cùng cũng hết nhẫn nại.
“cô nói không muốn đi, thì tôi sẽ tìm người giúp cô rời đi.”
“cô…”
Vài người đi lên, trực tiếp kéo Lưu Thuyên lôi ra ngoài.
“Các người chờ đó, các người….”
Lưu Thuyên chỉ có thể ỡm ờ rời khỏi đây, Tôn Nhu Nhu muốn đi theo, Lưu Thuyên còn đẩy Tôn Nhu Nhu ra “Đồ vô dụng.”
Nhìn người đi rồi, William nói với Diệp Chanh “Đừng để loại người này làm phiền tâm tình của cô, chúng ta hôm nay, còn muốn tiếp tục quay chụp, có đúng không?”
Alice nhìn Diệp Chanh, trong lòng đã nghĩ đến chuyện này.
“William tiên sinh yên tâm, Diệp tiểu thư quay chụp quảng bá tuyên truyền nhất định sẽ thật đẹp.”
không có Lưu Thuyên ở đây quấy rồi, bữa tiệc cũng thuận lợi kết thúc.
Lâm Vũ Oánh lôi kéo Diệp Chanh một hồi.
“Ai nha, quá sung sướng, nhìn Lưu Thuyên bị đuổi đi, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu thật trâu a, như nữ hoàng, chúng ta nhất định phải đi ăn mừng một chút, tớ mời, Lưu Thuyên muốn hại chúng ta, kết quả muốn trộm gà không thành lại mất luôn nắm thóc.”
Hà Nhã Huệ ở phía sau nói “Được rồi, xem em đắc ý kìa, chúng ta đừng làm cho Diệp Chanh nhuộm đen.”
“Sợ gì chứ, Chanh Chanh của em cái gì cũng không sợ, hừ.”
Hà Nhã Huệ hết cách, cũng không quản tiểu hoa si này nữa.
Chỉ nhìn Diệp Chanh, nghĩ Lưu Thuyên sẽ không cam lòng lui quân như vậy đâu.
Chỉ là, đúng thật Diệp Chanh không hề sợ Lưu Thuyên.
Bây giờ lại thấy, vốn cho rằng, Diệp Chanh ở bên này không quen biết ai, mặc dù không lo lắng cho côbởi vì sau lưng cô có Mộ Dạ Lê, ai có lá gan đi trêu chọc cô.
Nhưng mà, lại không nghĩ đến, không có Mộ Dạ Lê, cô cũng sẽ không để bản thân mình chịu oan ức một chút nào cả.
Diệp Chanh.
So với suy nghĩ của cô, mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc này, Lâm Vũ Oánh lại đang nói “đi tôi, tớ mời.”