“Ah….dì, dì tỉnh lại rồi? Con nói dì biết nha, ghế xích đu kia con đã lau qua sạch sẽ rồi. Hiện tại chúng ta đi ngồi một chút, được không?” Lâm Hựu còn nhớ rõ ngày đó Hoàng Hân Nguyệt khóc thê lương như vậy. Cậu bé vừa nhìn thấy dì ấy tỉnh lại, lại sợ dì ấy giống như ngày đó, cho nên vội vàng mở miệng nói.
“Thật? Vậy chúng ta đi xuống đi.” Cô từ từ bước xuống giường, nhìn Lâm lão thái gia một cái, lại thấy khó xử nói: “Chúng ta đi, gia gia ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy....” Bộ dáng đứa trẻ đơn thuần rơi vào suy tư.
“Nếu không thì chúng ta ngồi ở chỗ này trò chuyện một chút, chờ gia gia tỉnh lại, chúng ta lại đi xuống?” Trong mắt Hoàng Hân Nguyệt thoáng qua tia giảo hoạt, chỉ là rất nhanh cô lại bày ra một dáng vẻ nghiêm trang đề nghị.
“Được. Dì, người sẽ kết hôn với chú hai của con có phải không?”. harry potter fanfic
“Tiểu Hựu, tại sao lại hỏi như vậy?” Lâm Hựu cũng không có phát hiện ra Hoàng Hân Nguyệt tại sao lại biết tên của cậu. Lúc này, cậu đang suy nghĩ chuyện khác, cậu lôi kéo cánh tay Hoàng Hân Nguyệt, cười đến híp mắt: “Con mới vừa nghe chú hai nói ở phòng khách rằng rất nhanh nhà chúng ta sẽ có thêm một thành viên, có phải hay không dì?”
Hoàng Hân Nguyệt cắn răng, Lâm Vĩnh Mặc đáng chết. Cô ngủ một giấc chẳng những người đang ở nhà họ Lâm, ngay cả chuyện có đứa bé cũng bị nói ra ngoài.
Mặc dù đã nói sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp người nhà họ Lâm, nhưng mà cũng không hề cho cô chuẩn bị tâm lý một chút. Hừ, trở về phải tìm anh ấy tính sổ mới được.
Một người con gái nào đó bắt đầu làm kiêu, kiếp trước cô đã sống chung với người của Lâm gia mấy năm, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Nếu không phải là sau này quan hệ không tốt với Ngô Văn, mẹ Lâm sốt ruột hỏi chuyện cháu, hôm nào cũng nhắc, cuối cùng mới dọn ra ngoài sống.
Thật ra thì, làm một người mẹ như vậy rất dễ hiểu. Trước kia trong lòng cô còn có chút oán giận mẹ Lâm, hiện tại cô đã sắp làm mẹ, cái loại cảm giác đó thật sự rất khó dùng từ để mà diễn tả được.
“Bà nội thích xem phim truyền hình, bên trong không phải là có đứa bé thì sẽ kết hôn sao?” Lời của Lâm Hựu thiếu chút nữa để cho Hoàng Hân Nguyệt ói máu. Trời mới biết cô nhịn ói rất cực khổ, phim thần tượng toàn là hại người. Kiếp trước, thế nào cô lại không biết sở thích của mẹ chồng mình như vậy, thích xem phim thần tượng.
Thật ra thì Hoàng Hân Nguyệt không biết là, kiếp trước cô hoàn toàn sống trong thế giới của mình, làm sao sẽ giống như bây giờ, vừa nói vừa cười với Lâm Hựu.
“Còn nhỏ mà đã xem phim thần tượng rồi đó.”
Hoàng Hân Nguyệt cứ thảo luận vấn đề với đứa bé Lâm Hựu như vậy, nhưng thật ra là lời nói không có ý nghĩa mà thôi. Mà một bên khác trong thư phòng, không khí cũng không hề tốt như vậy.
“Vĩnh Mặc, ngày mai đề cho thư ký của con liên lạc với luật sư Trương đi.” Cha Lâm sờ sờ tay áo, nghe lời nói của Lâm Vĩnh Mặc, vẻ mặt cũng không có một chút thay đổi nào.
“Cha, đó chỉ là một vụ kiện nho nhỏ, cũng phải dùng tới luật sư Trương sao?” Trong lời nói của Lâm Vĩnh Văn nhắc đến luật sư Trương, chính là một người nổi tiếng trong giới luật sư. Người này công và tư rõ ràng, vụ kiện trải qua tay ông chưa hề có thất bại. Có lúc ngay cả quan tòa cũng phải để cho ông ấy mấy phần mặt mũi. Dĩ nhiên, ông ấy cũng là cố vấn luật sư của Lâm thị.
“Dám cả gan tính toán người nhà chúng ta, sẽ phải tiếp nhận một chút “ý tốt” của chúng ta. Nghe nói con gái nhà họ Hoàng này rất có thiên phú về thiết kế?” Cha Lâm liếc Lâm Vĩnh Văn một cái.
“Khụ khụ....cái này phải hỏi Vĩnh Mặc.” Sắc mặt Lâm Vĩnh Văn có chút lúng túng, bên ngoài mọi người đều hiểu nhầm. Cha Lâm cũng như vậy, đó là có nguyên nhân.
Lâm gia giàu có nhờ làm nghề thiết kế, sau đó mới từ từ chuyển sang kiến trúc. Vậy mà cũng không biết chuyện gì xảy ra, có một ngày Hoàng Tân Duy đang cầm nhìn bản thảo thiết kế của em gái mình, trong lúc vô tình đụng phải Lâm Vĩnh Văn. Trước mắt anh ấy sáng lên, mặc dù thiết kế này còn rất non nớt, chỉ là qua một thời gian nữa nhất định sẽ có tiến bộ. Sau khi anh nhìn trộm bản thiết kế, không......đó là không thể nào, chỉ có thể dùng từ gian xảo để nhìn.....
Người này không biết dùng thủ đoạn gì, không biết Hoàng Tân Duy từ đâu lấy được bản thiết kế, hơn nữa cách mỗi một đoạn thời gian, cũng sẽ nhận được một bản. Trong công ty rất nhiều khách hàng đều rất thích tác phẩm thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt. Nhưng mà mỗi một khách hàng cũng không có khả năng có thể lấy được.
Chí có Lâm Vĩnh Mặc biết, năm đó là Hoàng Tân Duy cố ý lấy thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt cho anh trai mình, hơn nữa còn phải làm trong lúc vô tình, không thể để cho Lâm Vĩnh Văn phát hiện. Không thể không nói thủ đoạn của Hoàng Tân Duy kia cũng rất lợi hại, Lâm Vĩnh Văn nhìn như khôn khéo, cũng không biết bại dưới tay cậu ta bao nhiêu lần. Ngay cả anh cũng vậy, kiếp trước anh là một em rể, anh là một bạn tốt. Theo như lời anh ấy nói, tôi không lừa các người, tôi không hại ai.
“Mặc dù Lâm thị đầu tư công ty tiểu tử Hoàng Tân Duy, nhìn như có lợi ích, thật ra không phải vậy. Cũng không cũng không biết bị tiểu tử kia lừa gạt bao nhiêu chỗ tốt.” Cha Lâm cũng chỉ là tùy tiện cảm thán một phen, ngay sau đó cũng không nhìn sắc mặt khó coi của đứa con lớn. Thật ra thì nội tâm đã cười nghiêng ngả, ông lấy cái này làm niềm vui, thỉnh thoảng ly gián một cái, cũng là kiểm tra năng lực.
Lâm Vĩnh Mặc mặc kệ cha Lâm thỉnh thoảng có hành động ngây thơ, tiếp lấy lời của cha Lâm nói: “Mặc dù là dùng thiết kế của Hoàng Hân Nguyệt, cũng chỉ là một cái danh người thiết kế, hơn nữa điều này cũng coi như là việc buôn bán của nhà chúng ta. Phải biết chúng ta có 30% cổ phần trong công ty ‘Tân Hân’.”
Không có sai, tên công ty của Hoàng Tân Duy gọi là ‘Tân Hân’. Rốt cuộc cũng biết chính là em gái Hoàng Tân Duy đi.