Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Đúng là còn một phiếu nữa nhưng vấn đề là còn ai chưa bình chọn? Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi.

Ông Sầm nhíu mày hỏi trợ lý: “Cậu đã đếm kỹ chưa?”

“Thưa chủ tịch, tôi và hai thư ký đều đã kiểm kỹ, kết quả chính là như vậy.” Trợ lý bên cạnh vô cùng xác định, hắn cũng không hiểu một phiếu còn lại đi đâu mất rồi.

Ở dưới cả ban hội đồng hoang mang, bỗng nhiên có người lên tiếng: “Phải rồi thưa chủ tịch! Giám đốc quản lý chi nhánh B hôm nay xin nghỉ nên không thể đến, phiếu còn lại hẳn là ông ấy.”

Giám đốc chi nhánh B là người ủng hộ Sầm Hạo Nhiên, không cần đoán cũng biết phiếu này thuộc về ai, có điều người không có mặt ở đây vẫn chưa kết luận được điều gì.

Ông Sầm suy tính cẩn thận cuối cùng bảo: “Cuộc bỏ phiếu hôm nay coi như hòa, người quyết định chức tổng giám đốc này sẽ là người đang nắm trong tay 5% cổ phần của ta.”

Nghe ông Sầm nói mọi người kinh ngạc, Trịnh Lam nhanh chóng hỏi: “Thưa chủ tịch, người mà ngài nói lẽ nào là…”

Trịnh Lam không thể nói lên lời, ông Sầm liếc mắt ông ta một cái nói tiếp: “Người đó là cháu dâu của ta, Dương Ái Vân.”

“Cái gì?” Bên dưới có vài người không thể tin, ai cũng biết cháu dâu của ông Sầm là ai nhưng mọi người lại không nghĩ trong tay cô lại có cổ phần của Sầm Gia, rốt cuộc ông Sầm đang tính toán cái gì?

Mọi người ở đây đều có những suy nghĩ khác nhau, không ai giống ai.

Trở về văn phòng giám đốc của mình Sầm Tuệ Nhi cũng không quá bất ngờ với kết quả hòa nhưng lại trầm tư chuyện khác.



Trúc Liên ở bên cạnh cô không nhịn được nói: “Mọi chuyện sao lại như thế chứ? Vốn dĩ cậu đã sắp thắng lợi rồi, vậy mà…”

“Đừng nóng vội, kết quả còn chưa xác định mà.” Sầm Tuệ Nhi khuyên giải cô bạn.

Trúc Liên lại hỏi: “Tớ không nóng vội tớ chỉ không nghĩ chủ tịch lại để một người không hiểu gì về tình hình công ty quyết định chức tổng giám đốc, ngay cả ban hội đồng có phản đối ông vẫn cứ kiên quyết. Dương Ái Vân sẽ biết phân tích đánh giá dự án sao?”

Sầm Tuệ Nhi cũng đang không hiểu điều này, cô chỉ gặp Dương Ái Vân có hai lần, về tính cách cô đánh giá là biết đối nhân xử thế, cũng khá khôn khéo, tình hình nhà họ Sầm cô cũng được nghe mẹ mình kể, cảm thấy khá khâm phục người chị dâu này. Nhưng đó chỉ là trong cách ứng xử hàng ngày, còn chuyện của công ty lại là vấn đề khác.

“Trúc Liên, chủ tịch tự có cân nhắc, cậu không nên nói thế.” Sầm Tuệ Nhi mặc dù không quá tin tưởng Dương Ái Vân nhưng lại tin vào quyết định của ông nội mình.

“Tuệ Nhi, cậu nói xem, rốt cuộc ông cậu đang ngầm tính điều gì?” Trúc Liên nghĩ mãi mà không ra.

Sầm Tuệ Nhi lắc đầu: “Không cần phải suy đóa, ông ngồi ở vị trí này bao nhiêu năm tự nhiên sẽ phân định được sự việc.”

“Thế nhưng cậu cũng nên làm cái gì đi chứ, hay để tớ thử gặp Dương Ái Vân xem sao.”

“Đừng manh động.” Sầm Tuệ Nhi vội cản: “Trong nhà chị ấy và anh họ tớ là độc lập, chị ấy cũng có chứng kiến riêng, hơn nữa cậu gặp trước như vậy cũng coi như là đi cửa sau rồi, nếu để người khác phát hiện chị ấy không bầu chọn cho tớ thì không sao nhưng nếu bầu chọn cậu nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

Trúc Liên là người thông minh, nghe Sầm Tuệ Nhi nói cũng biết mình đã suy nghĩ không thấu đạo.

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Trúc Liên hơi cau mày hỏi.

Sầm Tuệ Nhi chỉ nói một chữ: “Chờ.”

Bên văn phòng giám đốc 1, Trịnh Lam cũng lo sốt vó, tính mãi cũng chưa có cách nào.

“Chúng ta nên tính cách gì đây, chủ tịch sao lại hồ đồ như vậy, để cho một người phụ nữ kém hiểu biết quyết định một vị trí quan trọng, ai còn phục chứ.”

Sầm Hạo Nhiên thấy người này cứ rối rắm trước mặt hắn thì cất tiếng nói: “Cũng có làm sao? Như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”

“Hạo Nhiên, cháu không lo lắng chút nào sao?” Trịnh Lam nhìn Sầm Hạo Nhiên không đoán ra được trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.



Sầm Hạo Nhiên trước nay luôn như thế, mọi tính toán đều giữ kín đến phút cuối cùng, những người xung quanh chỉ làm theo lệnh của hắn.

Thậm chí ngay cả lần bình chọn này Trịnh Lam cũng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc đến phút cuối kẻ nào lại phản nghịch với bọn họ.

“Chú về trước đi, chuyện này đã định không thay đổi được gì.” Sầm Hạo Nhiên lên tiếng.

Trịnh Lam có chút ngỡ ngàng: “Cháu, cháu có ý định gì rồi sao?”

“Cứ xem vậy đi.” Sầm Hạo Nhiên không nói quá rõ ràng.

Trịnh Lam thấy hắn như vậy cũng không thể mở miệng nữa, đứng dậy rời đi, khi ra đến bên ngoài lập tức gọi điện thoại.

Bên trong Sầm Hạo Nhiên rút một điếu thuốc thản nhiên hút, Hồ Kiên đứng bên cạnh cũng sốt ruột thay hắn.

“Giám đốc, anh thật sự chỉ chờ đợi vậy sao?”

“Làm tổng giám đốc thì có gì vui, muốn leo lên cao tuyệt đối phải là vị trí cao nhất, để người khác không thể chỉ huy được cậu, cậu hiểu không?” Sầm Hạo Nhiên bâng quơ nói một câu khiến Hồ Kiên phải suy nghĩ.

Lẽ nào thứ giám đốc muốn là chức chủ tịch sao? Ánh mắt của hắn chợt lóe lên, đây mới đúng là đích đến cuối cùng, tổng giám đốc có cao hơn nữa cũng đâu thể bằng người cầm đầu tập đoàn Sầm Gia.

Sân vườn nhà họ Sầm.

Mặt trời ửng đỏ nơi phía tây, gió hiu hiu thổi nhẹ qua mái tóc ngắn của người đàn ông đang ngồi trước cây đàn dương cầm, qua hai tiếng đồng hồ anh cũng đánh được những nốt đơn giản nhất, bước đầu làm quen với từng phím đàn.

Nghe anh đánh đồ rê mí, tuy chưa ra khúc nhạc gì nhưng nghe cũng xuôi tai, Dương Ái Vân rất hài lòng với kết quả này, khi nốt cuối cùng kết thúc cô đưa tay lên xoa đầu Sầm Cảnh Đình nói: “Bạn Đình của cô giáo Vân rất giỏi, giỏi hơn bất cứ học viên nào, tiếp tục phát huy sẽ tốt hơn thôi.”

Cô vừa dứt lời thì chồm người dậy hôn lên khóe miệng anh một cái: “Đây là phần thưởng cho bé Đình.”

“Dương Ái Vân, tôi không phải trẻ con.” Sầm Cảnh Đình thẹn quá hóa giận, thế nhưng trong lòng lại có một cảm giác vô cùng đặc biệt, từ nhỏ đến lớn chưa một ai xoa đầu anh mà khen ngợi thế này, dù anh có học giỏi hay làm tốt bao nhiêu trong mắt của người khác chưa bao giờ là tốt nhất.

Dương Ái Vân lại xoa dịu lòng anh: “Tôi biết, anh không phải trẻ con, vậy thì sao chứ, lẽ nào người lớn thì không được động viên, khích lệ sao?”



Dưới ánh chiều ta gương mặt của ai đó hơi hồng lên, cố điềm tĩnh hỏi: “Với ai cô cũng vậy sao?”

“Anh nói về điều gì?” Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi.

“Hành động vừa rồi của cô.” Anh nhỏ giọng nói, nghĩ đến việc cô từng làm hành động này với ai đó anh chỉ cảm thấy khó chịu.

Dương Ái Vân cuối cùng cũng hiểu, cô thì thào: “Không phải ai cũng được như vậy đâu nhé, chỉ có bạn Đình là ngoại lệ thôi.”

Câu nói của cô cũng khiến trái tim của Sầm Cảnh Đình nâng lên lại hạ xuống, Dương Ái Vân đã nhận ra người đàn ông này đang dần để ý đến cô, chỉ cần một chút nữa thôi.

Nhìn mặt trời đã khuất dạng cô lại bảo: “Chúng ta vào nhà thôi, trời đã tối rồi.”

Hai người lại cùng nhau đi về phía biệt thự phía đông, ánh nắng còn sót lại chiếu thẳng vào đôi tay đang nắm lấy nhau, bọn họ được ánh sáng soi sáng chắc chắn sẽ tìm thấy đích đến.

Biệt thự phía tây lúc này đang xôn xao cả lên, vài vệ sĩ không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, mấy cô người hầu cũng giúp sức tìm kiếm.

“Có tìm thấy không?” Hai người đàn ông hỏi nhau.

Người bên cạnh lắc đầu: “Tìm hết biệt thự phía tây rồi cũng không thấy, có thể đã chạy sang hướng khác.”

“Được rồi, chia nhau ra tìm, năm người tìm hướng đông, năm người hướng nam, những người còn lại theo tôi, tuyệt đối không được để người chạy thoát.” Tên quản lý của đám vệ sĩ phân phó, bắt đầu chia nhau hành động.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!