“Ông chủ, tôi thấy phu nhân thay đổi thái độ đột ngột như vậy thật đáng nghi, tôi không dám khẳng định điều gì nhưng tôi không tin một người lại có thể thay đổi trong một đêm.” Ông Từ đứng bên cạnh nói.
Ông Sầm xoa thái dương trầm giọng nói: “Ông để ý cho tôi, phải rồi, mấy đứa kia có ai có động tĩnh gì không?”
“Cậu Nhiên đã đi du lịch, những người theo cậu ấy ai cũng tỏ vẻ hoang mang nhưng không có hành động gì, cô Tuệ Nhi vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình, còn nhị phu nhân và tam phu nhân có vẻ sốt ruột, mấy ngày nay liên tục đi gặp vài vị giám đốc cốt cán của công ty.” Ông Từ trả lời, nhiệm vụ của ông là theo dõi nhất động nhất cử của những người trong nhà, có gì bất thường thì báo cáo lại.
“Ừm, Cảnh Đông thì thế nào?” Xem ra ông Sầm cũng đoán trước được những điều này.
“Cậu ấy hình như bí mật tham gia một cuộc thi về đàn Piano, đại thiếu phu nhân ủng hộ và đang hướng dẫn cho cậu ấy.” Ông Từ tiếp tục nói.
Ông Sầm thở nhẹ một hơi: “Thằng bé này không ngờ lại có thiên phú về âm nhạc, được rồi, cứ để nó làm gì nó muốn đi.”
“Vâng.” Ông Từ hiểu rằng ông chủ đang ngầm ủng hộ cho Sầm Cảnh Đông.
Sắp xếp xong công việc Sầm Cảnh Đình quay về phòng của mình, cứ nghĩ Dương Ái Vân ở bên trong nhưng anh vào lại không thấy đành phải gọi một tiếng: “Ái Vân, em ở đâu?”
Lúc này phía lưng anh đột nhiên có một đôi tay ôm lấy vòng eo của anh, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Em ở đây.”
Sầm Cảnh Đình toan xoay người thì cô lại nói: “Anh đứng yên một lúc.”
“Có chuyện gì sao?” Sầm Cảnh Đình có chút bất an hỏi.
Dương Ái Vân cười trầm thấp: “Đúng vậy, hai phút thôi là xong rồi.”
Mặc dù không hiểu lời cô nói nhưng Sầm Cảnh Đình lại ngoan ngoãn không nhúc nhích, bất chợt tiếng động của cánh cửa và tiếng bánh xe cùng vang lên. Đợi một lúc Dương Ái Vân mới buông anh ra nói: “Được rồi, anh xoay người lại đi.”
Sầm Cảnh Đình không chần chừ lập tức xoay người lại, ánh mắt thoáng chốc hiện lên vẻ bất ngờ. Trong mắt anh là hình ảnh cô gái mặc chiếc váy màu lam thanh thuần, trên tay cầm một cái hộp nhìn anh mỉm cười, phía sau cô còn có Sầm Cảnh Đông và một cây đàn piano nhưng anh lại chẳng quan tâm.
Chưa để anh kịp nói gì tiếng đàn đã vang lên, Dương Ái Vân đứng trước mặt anh ngân nga:
“Hỡi người em yêu anh thật mạnh mẽ và đáng tin biết bao
Anh là mặt trời nhỏ chiếu sáng cả khu vườn tăm tối
Thế gian luôn chứa những gian nan và thử thách
Có khi anh cảm thấy tuyệt vọng và muốn gục ngã
Nhưng không sao chỉ cần còn một tia sáng
Anh cũng có thể soi sáng cả đất trời
Đứng dậy và tiến về phía trước, đó mới là điều anh cần thực hiện
Và giờ đây ánh dương đó đã chiếu lên cao.
Mặt trời trong anh lại một lần nữa thức tỉnh
Anh thật tuyệt vời làm sao chàng trai bé nhỏ của em.”
Lời ca và âm nhạc hòa quyện cùng nhau đầy sức sống, Sầm Cảnh Đình có thể cảm nhận rõ trái tim mình đang gõ trống với bao nhiêu xúc động trào dâng. Người trước mặt luôn mang đến cho anh những bất ngờ mà anh khó lường được.
“Cảnh Đình, chúc mừng anh.” Bài hát dừng lại, âm thanh cuối cùng vừa dứt Dương Ái Vân đưa cái hộp đặt vào tay anh.
Sầm Cảnh Đình hồi thần hỏi: “Chúc mừng anh về chuyện gì?”
“Mừng anh đã trở lại là chính mình và mừng một Sầm Cảnh Đình hoàn toàn mới.” Dương Ái Vân cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Sầm Cảnh Đình thấy tim mình đập càng nhanh hơn, lập tức kéo cô vào lòng: “Cảm ơn em vì anh làm điều này.”
“Anh còn chưa mở hộp quà mà, không xem nó là gì sao?” Dương Ái Vân nhắc nhở.
Sầm Cảnh Đình lại bảo: “Anh muốn ôm em trước.”
“Còn Cảnh Đông ở đây.” Cô nhắc nhẹ một tiếng.
Ai đó dường như đã quên đi sự tồn tại của cậu nhóc đáng thương. Sầm Cảnh Đình bất chợt nhìn phía phía cây đàn. Sầm Cảnh Đông đụng phải ánh mắt của anh bối rối không biết làm sao.
“Sao nó lại ở đây?” Người đàn ông có vẻ không vui hỏi.
Cô nghe ra được lại bảo: “Cảnh Đông đánh đàn cho em.”
“Ừm.” Sầm Cảnh Đình hừ nhẹ trong cổ họng: “Xong rồi thì có thể rời đi.”
Sàm Cảnh Đông biết anh đang nói mình nhưng cậu lại do dự, Dương Ái Vân không nỡ để cậu nhóc đến không công dịu dàng nói: “Anh để cậu ấy nói vài câu đi, cậu ấy cũng mừng cho anh đấy.”
“Hừm, muốn nói gì thì nói nhanh đi.” Nể tình Ái Vân anh sẽ nghe vài câu vậy.
Dương Ái Vân tính tách ra cho hai người nói chuyện nhưng bị Sầm Cảnh Đình giữ chặt: “Em tính để anh một mình sao?”
“Hai anh em anh nói chuyện đi em muốn gọi điện thoại.”
“Không được.” Sầm Cảnh Đình vô cùng kiên quyết: “Em ở yên đây, nếu không anh sẽ không nói chuyện với thằng nhóc đó.”
“Được, được rồi, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Cô đúng là hết cách với anh.
Ba người ngồi lên ghế số pha trong phòng, Sầm Cảnh Đình lại để cô ngồi trong lòng anh, ôm ấp không rời, có Sầm Cảnh Đông ở đây Dương Ái Vân cũng có chút e ngại cô nói nhỏ vào tai anh: “Đình, để em ngồi bên cạnh anh là được rồi.”
“Ngồi trong lòng anh sẽ ấm hơn, bác sĩ nói rồi thai phụ cần phải được giữ ấm.”
“Đúng như vậy nhưng không cần thiết phải…”
“Em không được nói nữa ngoan ngoãn nghe lời anh đi.”
Sầm Cảnh Đình giữ chặt cô trong lòng lại nhìn đối phương hỏi: “Có gì thì nói nhanh đi.”
“Chuyện, chuyện là em muốn nói một tiếng chúc mừng anh, em rất vui vì mắt anh đã sáng.” Sầm Cảnh Đông vẫn e ấp như ngày nào.
“Chỉ vậy thôi sao?” Người đàn ông nhướng mày.
Sầm Cảnh Đông lại lấy hết cam đảm nói: “Em, em muốn cùng anh ăn riêng một bữa cơm, có được không?”
“Tôi bận.” Không cần suy nghĩ Sầm Cảnh Đình đã lập tức từ chối.
Sầm Cảnh Đông tuy thất vọng nhưng cũng lường trước được điều này, cầu buồn bã nói: “Em, em hiểu rồi, có lẽ em đã làm phiền anh chị rồi, em xin lỗi.”
“Cậu biết vậy thì may đi đi.” Sầm Cảnh Đình không lưu tình đuổi người.
Dĩ nhiên Sầm Cảnh Đông cũng không còn lý do gì ở lại, lúc cậu đứng dậy thì Dương Ái Vân lên tiếng: “Ăn một bữa cơm thôi không tốn bao nhiêu thời gian, Đình, dạo gần đây em thèm món Nhật, hay tối mai chúng ta đi ăn nhé? Cảnh Đông nữa, cậu sắp xếp được thời gian không?”
Sầm Cảnh Đông vốn đã thất vọng nghe vậy lại vui mừng: “Được chứ ạ, chị nói địa chỉ em sẽ đến.”
“Ừ, nhà hàng Nhật ở quận A phía nam nhé, giờ giấc thì như giờ ăn tối bình thường.” Dương Ái Vân cười nói.
Cậu nhóc vui vẻ lúc này mới an lòng rời đi, Dương Ái Vân lại nhìn người đàn ông bảo: “Em tự ý quyết định anh không trách em chứ?”
“Sao có thể, anh không trách em.” Sầm Cảnh Đình dịu dàng chạm nhẹ khuôn mặt cô.
Dương Ái Vân cũng ôm hai má anh nói: “Vậy khuôn mặt bí xị này của anh là gì? Không muốn ăn cơm với Cảnh Đông đến vậy sao?”
“Không phải, chỉ là anh không muốn quá thân thiết với nó, anh chỉ cần em là đủ rồi.” Sầm Cảnh Đình chăm chăm nhìn cô như muốn cố gắng nhìn rõ cô thêm một chút.
Dương Ái Vân thở nhẹ: “Anh đừng nói thế, có thêm một người quan tâm không tốt sao, huống chi Cảnh Đông còn là em trai ruột của anh, dù mẹ có thể nào thì thằng bé cũng rất để ý đến cảm xúc của anh, em thấy ngoài em ra thì thằng bé có lẽ hiểu sở thích của anh hơn em đấy.”
“Em là nhất, không ai có thể so sánh.” Sầm Cảnh Đình không muốn nhận bất cứ tình cảm của ai ngoài cô nữa.
Dương Ái Vân hôn lên khóe môi anh một cái: “Em rất vui khi nghe câu này nhưng mà Đình này, em mong anh sẽ được hạnh phúc hơn, cho nên hãy mở lòng ra một chút với những người quan tâm anh, đừng để họ phải tổn thương. Anh cũng là người khao khát tình cảm của người thân nên anh là người hiểu nhất.”
Nghe những lời này Sầm Cảnh Đình như ngỡ ra điều gì đó: “Ừ, anh đã hiểu rồi.”