Trong lúc tên đại ca cười đắc thắng muốn nện gậy xuống thì khuôn mặt anh hiện hữu trong đáy mắt của hắn làm cả người hắn đơ ra vài giây, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi tột cùng, hắn nhìn xuống hạ thể của mình, không biết từ lúc nào một con dao bén nhọn đã cắm ngay đó, cũng chính là con dao mà hắn đã gọt hoa quả lúc nãy. Không ngờ nó lại là hung khí khiến hắn không còn biết ngày mai là gì nữa.
“AAAA.”
Sầm Cảnh Đình không quan tâm tiếng hét như chọc tiết canh của tên đại ca, anh chỉ ôm chặt người trong lòng thỏ thẻ: “Ái Vân, anh sẽ đưa em rời khỏi đây, không cần phải sợ hãi.”
Nói rồi anh gắng gượng ôm cô đứng dậy đi thẳng về phía trước, lại đụng phải vài cây gậy trên mặt đất xém chút té xuống. Anh căn bản không biết địa hình nơi đây nên không biết phải đi hướng nào, chỉ ôm cô đứng chôn chân tại chỗ, thân hình gồng lên như muốn nổ tung, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
Dương Ái Vân vốn dĩ chưa ngất hẳn cô vẫn còn chút thần thức nên gắng gượng mở mắt ra, ánh mắt mờ ảo nhưng vẫn nhìn được khuôn mặt của Sầm Cảnh Đình và tình cảnh phía trước.
Cô lấy chút hơi sức cuối cùng của mình nói: “Đình, rẽ phải đi thẳng về phía trước, nơi đó là cửa ra.”
Nghe được giọng nói của cô anh có chút vui mừng lại nghe theo chỉ dẫn đi từng bước ra ngoài, vì thân thể cũng bị thương nên bước chân của anh cũng không được vững. Thế nhưng bàn tay vẫn ôm chắc không để người trong lòng rơi xuống.
Màn đêm theo thời gian buông xuống, bao phủ cả thành phố Dạ Lan, nhưng ở giữa trung tâm trời vẫn sáng như ban ngày, đèn đom khắp nơi bật lên, trong khu chung cư cao cấp Liễu Khánh An đi qua đi lại trong nhà, thấp thỏm lên xuống. Đến giờ này vẫn không có tin tức của Dương Ái Vân cô không khỏi bất an.
Liễu Khánh An cầm điện thoại trong tay gọi đến cháy máy nhưng không liên lạc được với Dương Ái Vân, cô lại không dám báo cảnh sát sợ cô bạn sẽ gặp nguy hiểm. Trong lúc bối rối không biết phải làm sao thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Cô cà nhắc đi ra mở cửa, trước mặt xuất hiện hai người đàn ông xa lạ mặc vest lịch sự, cô dè chừng hỏi: “Các anh là ai?”
“Chúng tôi là vệ sĩ của Nhiên thiếu, tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến Nhiên thiếu đang đợi bên dưới.” Một vệ sĩ lên tiếng nói.
Liễu Khánh An nghe vậy từ chối: “Tôi không rảnh, các anh bảo anh ta đi đi.”
Tâm tình cô đang rối bời lại thêm việc của Dương Ái Vân nên càng không muốn gặp người này.
“Thưa cô, chúng tôi nhận nhiệm vụ phải đưa cô đến nơi, nếu không…”
“Nếu không thì sao, tôi mặc kệ, các ngươi mắt mù không thấy chân tôi bất tiện sao? Tôi đi kiểu gì, hay là anh bế tôi? Anh dám không?” Liễu Khánh An sẵng giọng.
Hai vệ sĩ nhìn nhau gãi đầu, bọn họ tất nhiên không dám đụng chạm người của Nhiên thiếu, không còn cách nào khác một người phải gọi điện cho Sầm Hạo Nhiên.
Liễu Khánh An nhân cơ hội này đóng cửa lại, không để ai làm phiền mình, cô đi vào trong nhà quyết định báo cảnh sát. Thế nhưng còn chưa kịp gọi điện thoại bị công kích không thể bấm số.
Liễu Khánh An làm cách nào cũng không được, lấy điện thoại khác cũng xảy ra tình trạng tương tự, cô càng lúc càng nóng nảy: “Mấy cái điện thoại này rốt cuộc bị làm sao vậy chứ hả? Chết tiệt.”
“King kong, king kong.” Tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên, Liễu Khánh An cho rằng mấy tên vệ sĩ còn chưa đi nên tức tối nói: “Bấm cái gì mà bấm, các người đi đi, còn không đi tôi gọi bảo vệ đến.”
“Rầm.” Cô vừa dứt lời cửa phòng đột nhiên bật mở, một người đàn ông cao lớn mắc tây trang màu xám đứng ngạo nghễ trước cửa, phía sau hắn nhiều thêm bốn tên vệ sĩ.
Liễu Khánh An trợn ngược con mắt, vài giây sau hét lên: “Sầm Hạo Nhiên anh làm cái quái gì vậy?”
Người đàn ông không quan tâm đạp lên cánh cửa bước vào bên trong, chưa đến vài bước đã đứng trước mặt của Liễu Khánh An, khi cô chưa kịp phản ứng đã vác cả người lên vai.
Liễu Khánh An muốn lộn ruột không ngừng kêu la: “Sầm Hạo Nhiên, anh bị điên hả? Thả tôi xuống, thả tôi xuống ngay, Ái Vân đang gặp nguy hiểm tôi phải cứu cô ấy, không rảnh chơi ba trò này với anh đâu.”
Sầm Hạo Nhiên đi được vài bước nghe vậy thì dừng lại đặt Liễu Khánh An xuống đất hỏi: “Dương Ái Vân xảy ra chuyện gì rồi?”
Liễu Khánh An thấy hắn nhíu mày hiện ra vẻ lo lắng thì hơi sững người, biểu hiện của Sầm Hạo Nhiên là thế nào đây? Sao nghe Ái Vân có chuyện lại nhăn mặt như vậy?
“Liễu Khánh An, trả lời tôi.” Giọng điệu của Sầm Hạo Nhiên có chút lạnh lùng.
Liễu Khánh An ngơ ngác, chỉ nói sự việc theo bản năng, sau đó cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, Sầm Hạo Nhiên lập tức đem vệ sĩ rời đi, cũng không nhìn cô lấy một cái.
Lúc này Liễu Khánh An chỉ đờ đẫn mà nhìn theo người đàn ông, ngay cả cánh cửa bị đạp ngã cũng không ai dựng lên.
………………
Trên con đường vắng vẻ ở nơi hoang vu chỉ có tiếng quạ kêu cùng tiếng côn trùng chi chít trong những bụi cỏ, người đàn ông ôm theo người phụ nữ bước từng bước khó nhọc, cũng không biết đang đi về hướng nào, mồ hôi lẫn máu chảy từng giọt trên đường.
Miệng của người đàn ông liên tục lẩm bẩm: “Ái Vân, chờ anh, anh đưa em rời khỏi đây, sẽ không để em xảy ra việc gì.”
Dương Ái Vân mất khá nhiều máu thân thể cũng khó lòng chống đỡ, thế nhưng cô không nỡ để anh chống chọi một mình nên vẫn ráng mở mắt nhìn xung quanh, muốn chỉ đường cho anh.
Cô biết bọn họ bị thương, trời lại tối cộng thêm không rành đường, cứ đi như thế này ai cũng không chịu nổi, cũng chắc biết anh sẽ kiệt sức lúc nào nhưng không sao, chỉ cần đi về phía trước chắc chắn có ánh sáng, cô tin như vậy.
“Đình… Em tin anh… Anh cứ… Cứ từ từ thôi… Không, không cần phải hoảng loạn.” Giờ phút này ngay cả nói Dương Ái Vân cũng không thể nào nói lên câu.
Sầm Cảnh Đình thân hình siêu vẹo nhưng vẫn kiên định nói: “Em yên tâm, chúng ta, chúng ta nhất định rời khỏi đây.”
“Ừm.” Dương Ái Vân nói rất khẽ sau đó từ từ nhắm mắt lại, đôi bàn tay đang ôm cô anh dần dần buông thõng xuống.
Sầm Cảnh Đình nhận ra điều này hốt hoảng nói: “Ái Vân, Ái Vân, em sao rồi, Ái Vân, em nói gì đi.”
Dương Ái Vân thần thức vẫn còn nhưng không còn khí lực để nói với anh nữa.
Sầm Cảnh Đình càng thêm sợ hãi, anh đột nhiên hét lên: “Có ai không? Có ai ở đây không? Người đâu, mau đến đây, cứu cô ấy, cứu Ái Vân.”
“Ai cũng cũng được, mau đến đây đến đây.” Anh ôm chặt cô trong tay đứng lặng giữa đường không biết hướng nào để đi, trước mắt anh chỉ là một màn đen tối, căn bản không nhìn rõ trái phải.
Nơi đây hoang vu không ai đáp lại tiếng anh gọi, trong khoảnh khắc này cảm giác bất lực, trơ trọi lại cùng nhau kéo đến, Sầm Cảnh Đình sợ hãi, siết chặt bàn tay ngửa mặt lên trời hét thật to một tiếng: “AAA.”
Tiếng hét của anh đau đớn mà tuyệt vọng, cả bóng tối dần bao trùm trái tim anh, Sầm Cảnh Đình khóc, lệ rơi đầy mặt, ngay cả người phụ nữ của mình anh cũng không bảo vệ được thì còn có thể làm cái gì đây?
Trên trời bỗng chốc sấm chớp nổ đùng đùng, những mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, từng giọt tí tách, tích tách trên khuôn mặt rớm lệ của Sầm Cảnh Đình. Nước mặt hòa cùng nước mưa chảy dài xuống khuôn mặt của Dương Ái Vân, bàn tay anh vẫn ôm chặt cô không buông, như sợ nếu buông ra sẽ không tìm thấy cô ở đâu nữa.
Dường như nghe được tiếng hét đau đến thắt lòng của anh Dương Ái Vân có chút động đậy, hai mắt gượng mở nhưng không được, chỉ có thể dùng sức nâng tay lên giật lấy gấu tay áo của anh.
Cảm nhận được động tĩnh Sầm Cảnh Đình hoàn hồn, kích động hỏi: “Ái Vân?”
“Cảnh… Cảnh Đình….” Cô chỉ có thể gọi được tên anh, hoàn toàn không còn sức nữa, bàn tay buông lỏng từ từ rơi xuống.
“Ái Vân, Ái Vân, em nói gì đi, Ái Vân, đừng làm anh sợ mà, đừng mà…” Sầm Cảnh Đình vừa nói vừa khóc, ngay cả giọng cũng bắt đầu khàn đi.
Thế nhưng anh lại không từ bỏ mà nói: “Ái Vân, không sao, em sẽ không sao đâu mà, anh nhất định, nhất định sẽ đưa em đi, đưa em đi.”
Sầm Cảnh Đình không cần biết đây là đâu, trước sau thế nào, chỉ theo bản năng đi về phía trước, vừa đi vừa hét: “Có ai, có ai ở đây không?”
Có điều nơi âm u tăm tối này không ai nghe thấy tiếng anh nói cả. Những hạt mưa càng lúc càng to, thấm ướt cả anh và người trong lòng. Cái lạnh cũng từ từ xâm nhập vào cơ thể.
Đúng lúc này Sầm Cảnh Đình không biết phía trước mình có một thanh ngang chắn giữa đường, anh đi trong vô thức nên vấp phải nó, thân hình cao lớn lung lay đổ ngã làm văng Dương Ái Vân qua một bên.
Sầm Cảnh Đình kinh sợ, hoảng loạn, vội vàng bò dậy tìm kiếm Dương Ái Vân, nhưng hướng anh tìm lại ngược với nơi mà cô bị văng ra. Sầm Cảnh Đình vừa lò mò dưới đất vừa gọi tên cô: “Ái Vân, Ái Vân, em đâu rồi, Ái Vân… Đừng, đừng rời xa anh, Ái Vân, Ái Vân, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà, em đâu rồi, ở đâu rồi.”
“Chết tiệt, chết tiệt… AAAA, Ái Vân.” Sầm Cảnh Đình bò trên đất, tìm mãi, tìm mãi cũng không tìm thấy cô, anh phẫn nộ đập mạnh tay xuống đất vang lên những tiếng kêu bôm bốp, dần dần có một bãi máu loang lổ trên đất, hòa cùng nước mưa tan chảy.
Từ từ Sầm Cảnh Đình cũng dần dần kiệt sức nằm lăn ra đất, mặc nước mưa xả vào mặt. Bên này Dương Ái Vân không còn biết cái gì, máu của cô càng lúc chảy càng nhiều.