Nói xong, vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên cáu giận xoay người rời đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo luống cuống vội vàng chạy tới. Cô muốn giải thích cho hẳn hiểu. Nhưng lúc này, trong biệt thự này đột nhiên truyền tới một tiếng "Âm"!
Có chuyện gì vậy? Ôn Hủ Hủ giật mình nhìn về phía người đàn ông.
Cô phát hiện ra Hoäc Tư Tước cũng biến sắc. Hản lập tức. sải bước đi lên: 'Dận Dận, con làm gì vậy? Mở cửa ral”
Trời ạ, là Dận Dận!
Trái tim Ôn Hủ Hủ như muốn vọt ra khỏi lông ngực, vội vả chạy theo hẳn lên lầu.
Ở lầu hai đã sớm có mặt nhiều người. Trong phòng ngủ của Hoäc Dận, cánh cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Còn bên ngoài những người có mặt không ngừng gọi: "Tiểu thiếu gia, cậu mau ra đây đi. Tiểu thiếu gia, chúng tôi sẽ không đưa cậu đến nhà trẻ nữa. Cậu đừng tự nhốt mình trong phòng, được không?”
Chị Vương ở ngoài cửa gọi.
Thì ra, Hoäc Dận đã bắt đầu mất bình tĩnh sau khi nghe chị Vương nói hôm nay cậu sẽ đi nhà trẻ. Cậu ngay lập tức đẩy người giúp việc đang giúp cậu mặc quần áo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Làm sao bây giờ?
Ôn Hủ Hủ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng cô lập. tức trở nên lo lắng.
Thật ra hôm nay, trước khi đến đây Ôn Hủ Hủ đã lường trước được sẽ xảy ra tình huống này rồi.
Cô cũng đã sớm kế hoạch, trước hết sẽ không nói cho đứa nhỏ này biết. Sau đó sẽ từ từ mà khuyên nhủ cậu.
Hoäc Dận đã có bóng ma tâm lý sâu sắc đối với nhà trẻ. Nếu muốn cậu ngoan ngoãn đi nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ trước tiên phải nói chuyện với cậu để cậu mở lòng buông bỏ lớp phòng thủ trong tâm lý.
Nhưng ai ngờ chỉ vì cô đến trễ một chút mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.
“Hoäc Dận, ngoan nghe lời ba mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con."
Hoäc Tư Tước lúc này đã đến cửa phòng, hẳn cố nén lửa giận vào trong lồng ngực, dỗ dành đứa nhỏ ở bên trong.
'Thế nhưng, mặc cho tất cả mọi người thất vọng chờ đợi thì bên trong không có bất kỳ phản hồi lại. Chỉ có tiếng "Bang bang" không ngừng truyền đến. Không biết Hoäc Dận ở bên trong đang làm gì, nghe được âm thanh đó tất cả người đều là hết hồn hết vía.
Vẻ mặt Hoäc Tư Tước càng thêm ảm đạm.
Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán hắn không ngừng giật giật. Giây tiếp theo hẳn vươn tay mạnh mẽ định mở cánh cửa ra.
“Không!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hành đồng của tên đàn ông này, cô ngay lập tức ngăn hắn lại.
“Anh không thể cứ như vậy đi vào, Dận Dận sẽ càng tức. giận hơn. Chúng ta phải đổi một phương thức khác, một phương thức khiến con có thể chấp nhận." Ôn Hủ Hủ đi tới ngăn ở trước mặt Hoäc Tư Tước giải thích với hắn.
Hoäc Tư Tước nhớ tới lần trước hẳn cũng dùng cách tự ý mở cửa đi vào này đối Hoäc Dận. Nhưng bị tác dụng ngược, cậu không những không ngoan ngoãn nghe lời mà lần đó hắn đã chọc cho cậu càng giận thêm.
“Cô định làm gì?”
"... Để tôi thử xem.”
Ôn Hủ Hủ không đủ kiên nhẫn để nhìn mặt hắn nhưng vẫn cố nhịn để trả lời. Cô tiến tới phía cánh cửa đang khóa.
“Dận Dận, là dì Ôn đây. Dì thay mặt mọi người xin lỗi con vì đã tự tiện quyết định đưa con đi nhà trẻ mà không hỏi qua ý kiến con”
Cô đứng ở cửa này, dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Giống như trước kia cô dỗ dành hai đứa con khác của cô.
Nhưng điều khiến cho Ôn Hủ Hủ đau lòng là cho dù cô có nói gì thì bên trong vẫn không có động tĩnh. Đáp lại cô chỉ có tiếng bang bang” vang lên.
Hoäc Tư Tước đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: "Đây là cách mà cô nói?”
Ôn Hủ Hủ:
Ôn Hủ Hủ coi như không nghe thấy lời mỉa mai của hẳn. Cô tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ trong phòng: "Dận Dận, chúng ta đã rút lại quyết định rồi. Nếu Dận Dận không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, sau này mỗi ngày dì tới đây chơi với con được không?”
"Giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể đi thật nhiều thật nhiều chỗ để chơi. Đi đến những chỗ mà trước đây con chưa từng đến có núi cao, có biển rộng, còn có nhiều cảnh đẹp khác nữa, được không?"
Trán Hoắc Tư Tước lại giật giật.
Người phụ nữ này có bị bệnh không?
Hắn nói rút lại quyết định không đi nhà trẻ từ lúc nào?
Hơn nữa, đây không phải là nhà trẻ mà cô năn nỉ hẳn cho Hoäc Dận đi sao? Vậy giờ cô đang làm gì? Còn nói núi cao, biển rộng, gì gì đó nữa, hẳn tưởng cô lên cơn động kinh!
Nhưng sự thật là, sau những lời Ôn Hủ Hủ nói thì những tiếng động trong phòng lúc nấy từ từ từ nhỏ xuống rồi ngừng lại.
Không lâu sau đó, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân thật nhỏ đi tới. "Răng rắc" một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt này cuối cùng cũng mở ra.
“Dì nói thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!