“A? Dận Dận? Cô nói tiểu thiếu gia sao? Cậu ấy ngủ rồi làm sao vậy? Cô Ôn tìm tiểu thiếu gia có việc gì sao?”
Chị Vương đang tìm khăn lông khô giúp Ôn Hủ Hủ. Chị ta thấy được vị bác sĩ Ôn này tóc ướt, quần áo cũng không được khô nên lo cô sẽ bị cảm lạnh, vì thế vừa vào liền đi tìm khăn lông.
Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt!
Dận Dận vậy mà đã ngủ rồi?
Vậy... chị Vương đã trễ như vậy còn đang chờ cô, là vì...?
“Được rồi được rồi, cuối cùng cũng tìm được. Bác sĩ Ôn, cô lấy cái này lau trước đi, lát nữa tôi nấu cho cô chút canh gừng đưa lên lầu ba”
"Lầu ba?"
“Đúng rồi, không phải cô đến châm cứu cho ông chủ sao? Ông chủ vẫn chưa ngủ, tôi nghe nói ngài ấy cứ đi ra đi vào phòng làm việc. Cô mau lên xem, nếu được cô có thể điều trị
cho ngài ấy rồi cô cũng sớm về nhà."
Chị Vương cầm khăn mặt, vừa giải thích cho bác sĩ trẻ tuổi này, vừa thúc giục cô đi lên sớm một chút.
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Thì ra, dài dòng rắc rối cả nửa ngày là để đểchuwax bệnh cho hẳn. Có thể, trước khi dì Trần đi đã nói cho chị ta biết, mỗi buổi tối cô đều tới đây châm cứu cho ông chủ của họ.
Vậy bây giờ cô có nên đi lên không?
Ôn Hủ Hủ một chút cũng không muốn di chuyển. Đặc biệt là khi cô nhớ tới ban ngày hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau một trận. Cô đã kiệt sức, lòng cô như chết lặng.
Đối với người đàn ông này ngoại trừ chán ghét, hình như cô không tìm được từ nào khác.
“Bác sĩ Ôn?”
".... Biết rồi”
Ôn Hủ Hủ đành phải đi lên. Vì giờ cô chỉ nghĩ tới Hoắc Dận, nghĩ tới lời hứa sẽ trị bệnh cho ba cậu.
Ôn Hủ Hủ lê đôi chân nặng nề và mệt mỏi, từng bước từng bước lên lầu......
Lầu ba.
Hoäắc Tư Tước quả thật còn chưa ngủ, hắn đang ở trong phòng làm việc mở cuộc họp video của công ty.
Nửa đêm mười hai giờ, nếu như nói Hoäc Tư Tước trước kia còn bệnh, giờ này lại tổ chức mở cuộc họp như thế này thì ban lãnh đạo cấp cao của công ty còn hiểu cho hẳn. Dù sao cũng vì do hẳn ốm, cả đêm không ngủ được nên dày vò bọn họ là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ nghe nói hẳn đã được trị liệu, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lảm!
Vậy tại sao hắn còn hành người khác như vậy?
Hản không cảm thấy mình hết sức vô lý và vô nhân tính sao?!
“Hoắc tổng, cái kia..... nó bú sữa được không?
. Con trai tôi khóc, tôi có thể đi cho.
Bị tra tấn suốt hai giờ đồng hồ, mà giờ đã đến mười hai giờ. Có một vị lãnh đạo có con vừa mới sinh chịu không nổi, †o gan giơ tay lên trước máy tính, muốn cho đứa nhỏ bú sữa.
'Trên màn hình lập tức yên tĩnh quỷ dị.
Mà Hoäc Tư Tước bên này, khuôn mặt tuấn tú càng đen lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được!
"Anh cũng không phải là phụ nữ, sao cho bú được?" “Không phải tổng giám đốc, vợ tôi ôm đứa nhỏ hai giờ rồi, cũng chưa ăn gì và cũng không cho con ăn được, tôi phải đi đút sữa bột cho con.”
Ước chừng qua năm giây, Hoäc Tư Tước mới mài ra một chữ: "Cút!”
Vì thế vú em của ban lãnh đạo cấp cao vui vẻ cút ra khỏi màn hình.
Các lãnh đạo khác vừa thấy có hy vọng, lập tức đều mài đao soàn soạt: "Tổng giám đốc, tôi đây có thể đi tắm một cái hay không?"
"Đúng đúng đúng, Hoắc tổng, tôi cũng muốn rời đi một lúc. Vừa rồi vợ tôi gọi tôi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi giúp cô ấy làm ấm giường trước được không?"
“! ! !”
Lời này nói ra, coi như tất cả mọi người cho rằng, vị BOSSẼ này sẽ lập tức tống cổ bọn họ ra khỏi công ty. Bỗng nhiên, trong video bọn họ nghe được có tiếng gõ cửa.
“Hoäc Tư Tước? Có ở đó không?”
Cái gì?
Hoäc Tư Tước?!
Còn có người dám trực tiếp gọi tên hẳn? Gọi cả họ lẫn tên? Người này là ai vậy? Ngay cả vợ tương lai của tổng giám đốc cô Cố Hạ cũng không dám làm càn như vậy.
Vậy người này là ai?
Những người này lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngay cả mục đích trốn chạy của họ cũng quên mất.
Dưa này bọn họ nhất định phải ăn!
Đáng tiếc, sau khi nghe thấy giọng nói đó, vị tổng tài đại nhân vừa rồi vẫn níu lấy bọn họ không buông này đã tắt máy. trong.
Mọi người: "......"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!