Cô giống như một kẻ mất trí, ở trong đại sảnh điên cuồng gào thét, đôi mắt đỏ tươi nhìn chăm chăm Ôn Hủ Hủ, từng phút đều đều tràn ngập loại hận thù như muốn xé cô. thành từng mảnh!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt.
Đây là nỗi đau của côi
Đúng là cô có lỗi với Đỗ gia bọn họ, áy náy với bọn họ, cho nên dù người em họ này có nói cô như thế nào cô vẫn
luôn nhẫn nhịn.
Ôn Hủ Hủ dùng sức bóp chặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay.
May mắn thay khi cô sắp phát điên, trên lầu mợ nghe. được động tĩnh, từ trong phòng ngủ đi ra.
“Ai cho con hét lớn với ba như vậy?" Bà ta nghiêm khắc quát lớn con gái, Đỗ Như Quân đang phát điên, lúc này mới chịu yên tĩnh lại.
Ôn Hủ Hủ buông lỏng tay ra, cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Mợ...."
“Cô cũng vậy, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây, trong nhà này không phải để hai người cãi nhau.”
Ôn Hủ Hủ: "......"
Cô cúi đầu đồng ý, không dám tỏ ra bất mãn.
Ôn Hủ không trách mợ mình bất cứ điều gì. Đối với gia đình này, cô vốn mắc nợ họ quá nhiều. Cho nên, bất luận bọn họ nói gì, làm gì với cô, cô cũng sẽ không để trong lòng.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không ngờ người mợ này của cô còn nói thêm câu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!