Hoắc Dận đứng ở đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chằm chăm Hoäc Tư Tước, hẳn nhìn thấy trong mắt con trai có một tia lửa giận còn có oán hận chưa bao giờ có.
Oán hận? Con trai hắn đang oán hận hắn? Oán hận ba của mình?!
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng có chút tức giận, hắn cứ như vậy không biết nói gì nhìn con trai mình: "Sao lại nói ba không giữ lời? Ba đã làm gì?”
“Ba mắng dì!”
"Ai? Ôn Hủ Hủ sao? Thì ra con làm đến mức này, là đang nói thay cho cô ta! Đúng, ba chính là đã mắng dì Ôn của con đó, làm sao vậy? Ba có từng hứa với con là không mắng dì †a sao? Hoäc Dận, con đừng quên con là con của ai? Con là ai nuôi lớn?!"
Hoäc Tư Tước cũng đã hiểu ra lý do, thoáng chốc có chút ghen tuông từ đáy lòng hắn trào ra. Cảm xúc trong hắn không thể kiểm soát được, lớn tiếng trách cứ một đứa nhỏ.
Hoắc Dận bị dọa sợi
Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ đáng sợ như vậy của ba. Sau khi khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong đôi mắt nhỏ bé của Hoäc Dận trào ra dòng nước mät.
“Con ghét ba! Con không bao giờ muốn gặp lại ba nữa!”
Cậu khóc, cầm lấy đồ chơi trong tay dùng sức đập mạnh vào người ba cậu, cậu lao lên giường nhỏ quấn chặt mình lại.
Hoäc Tư Tước:"...."
Ước chừng có hơn mười giây, người đàn ông này mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó, nhìn trên giường nhỏ này đang không ngừng từ bên trong truyền ra tiếng khóc của đứa nhỏ, hận không thể cho mình một cái tát.
Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn điên à? Hoắc Dận mới bao nhiêu tuổi mà hắn lại đi nổi giận với con trai?