Mặc Bảo cũng tỏ vẻ không có vấn đề.
Nếu mẹ đến nhà ông cậu, vậy thì không phải do cậu cố ý ngăn cản không cho mẹ đi vịnh Thiển Thủy. Nếu sau này. Hoäc Dận có hỏi tới, cậu cũng có thể nói chuyện không liên quan gì đến cậu.
Nghĩ đến đây, cậu chợt cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.
Vì thế sau khi ba mẹ con ăn cơm tối xong, Ôn Hủ Hủ đi thu dọn mang theo túi châm liền xuất phát.
Hoàng Đình số 1, Vịnh Thiển Thủy.
Tối nay Hoắc Tư Tước trở về rất sớm, đại khái là hơn bảy. giờ đã về đến nhà.
“Hả? Ông chủ về sớm vậy sao?”
Chị Vương thấy hắn hôm nay về sớm như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc.
Chị Vương thật ra cũng không phải mới tìm từ bên ngoài về, mà là từ nhà cũ Hoäc gia điều tới. Lúc trước chị ấy. chính là người chăm sóc Hoắc Tư Tước trước khi anh ta dọn ra ngoài.
Cho nên, hôm nay sau khi dì Trần bị điều tra ra chính là người báo mọi chuyện cho Hoäc lão gia, thì đã bị đuổi việc. sau đó điều chị Vương tới biệt thự này.
Hoäc Tư Tước không trả lời câu hỏi này của chị ta, sau khi thay giày nhìn lướt qua bốn phía trong nhà: "Tiểu thiếu gia đâu?"
"Cậu ấy, cậu ấy ở trên lầu. Vừa vặn đúng lúc ông chủ đã về, ông chủ đi lên xem cậu ấy đi, cũng không biết cậu ấy bị làm sao, đột nhiên lại tức giận, tôi gọi cậu ấy xuống ăn cơm cậu ấy cũng mặc kệ, tôi lên gõ cửa cũng không có động tỉnh, chao ôi..."
Chuyện này không nói tới thì không sao, nhưng nói tới đây chị Vương liền có chút sầu khổ.
Tiểu thiếu gia nhà bọn họ đúng là có chút không dễ hầu hạ, tâm trạng bưồn vui thất thường thì thôi, mấu chốt cậu còn không muốn nói chuyện, hay tức giận. Chỉ biết đem mình khóa ở trong phòng, ai cũng không để ý tới.
Hoặc Dận cứ như thế ai biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì?
Hoắc Tư Tước nghe được, trên người mang theo gió sương từ bên ngoài về vừa mới dịu lại một chút lập tức trở nên u ám trở lại. Hằn ngước mắt nhìn thoáng qua lầu trên, thấy không có động tĩnh liền bước chân đi lên.