Mặc Bảo lấy lại tinh thần lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Không có việc gì ạ, vừa rồi con xem cái kết của bộ phim hoạt hình có một người xấu luôn bắt nạt người khác nhưng không bị trừng phạt, nên có chút tức giận.”
Mặc Bảo cố ý lộ ra biểu cảm rất căm giận.
Ôn Hủ Hủ nghe được, nở nụ cười: "Không có việc gì, người xấu luôn bị trừng phạt, ngày mai nhất định có thể thấy được. Được rồi, mau dọn dẹp bàn chúng ta ăn cơm”
“Vâng, mẹ.”
Mặc Bảo lập tức đi đến bên cạnh cái bàn nhỏ, cùng Nhược Nhược thu dọn đồ đạt phía trên bàn.
Vẫn là món ăn hai anh em rất thích ăn, có cơm nằm rau tía, cá tuyết chiên thơm, trứng gà xào cà chua...... vân vân, thức ăn tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mọi thứ đều được nấu rất tỉ mỉ.
Mặc Bảo ngồi xuống, khoảnh khắc bàn tay nhỏ của cậu cầm đũa lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới Hoäc Dận.
Mấy thứ này, có phải Hoäc Dận cũng chưa từng ăn qua?
Mặc Bảo có cảm giác khó chịu.
“Ong...... Ong ong......”
“Alo? Ai đó?”
Ôn Hủ Hủ lúc này không để ý đến con trai. Cô còn đang thu dọn ở trong phòng bếp, nhân tiện giúp hai con xới cơm.
Đúng lúc này, điện thoại di động cô đặt ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
“Alo, Hủ Hủ, dì là dì Lan đây. Tối nay con có thời gian không? Cậu con hình như lại phát bệnh rồi, nếu con có thời gian thì qua đây châm cứu giúp cậu ấy, dì thấy lúc trước con châm cứu cho cậu ấy rất hiệu quả.”
Là dì Lan gọi điện thoại tới, dì nói bệnh cũ của cậu cô lại tái phát.
Trời lạnh như vậy, bệnh tình của cậu cô phát tác cũng rất bình thường.
Ôn Hủ Hủ liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, đồng ý: "Được, con ăn cơm xong sẽ qua ngay.”