Ôn Hủ Hú lúng túng hít một hơi, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác.
“Hoäc Dận, con vào trước đi”
Sau khi Ôn Hủ Hủ đi vào, tầm mắt Hoắc Tư Tước không lập tức nhìn về hướng cô đứng, mà là để ý đến Hoắc Dận đang đi bên cạnh cô, rổ ràng là muốn tìm cô tính sổ.
Hoäc Dận nhíu mày, đi qua.
“Hôm nay con đi đâu?"
“Không đi đâu cả." Hoắc Dận lạnh lùng trả lời ba.
Ôn Hủ Hủ ở bên cạnh nghe câu trả lời của con trai thở phào nhẹ nhối
Cũng may, may là con trai cô không nói ra việc đi khu vui chơi, băng không đế cho người đàn ông này biết chỉ sợ hẳn lại 'thêm tức giận.
Nhưng Hoảc Tư Tước nhìn bộ dạng đố đầy mồ hôi của con trai cũng đoán được là cậu đang nói dối: "Không đi đâu sao ra nhiều mồ hôi như vậy?"
Hoäc Dận: "
Ôn Hủ Hủ thấy tình hình không ổn không còn quan tâm được nhiều nữa, vội vàng đứng ra: "Cái kia..... Anh đừng trách Dận Dận, tôi tới nói với anh, chúng tôi là..... đi ra ngoài chơi một lát, anh yên tâm Dận Dận sẽ không bị cảm lạnh, tôi có. mua khăn lông nhỏ cho con đế thấm mồ hôi rồi”
Cô sợ hắn tức giận, sau cùng còn không quên bổ sung một câu.
Kết quả, Hoắc Tư Tước. nghe xong lập tức ném lại một câu: "Cô câm miệng lại cho tôi!"
Hung ác, nham hiểm đến mức muốn cần chết cô! Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
Quên đi, cô không so đo với tên đàn ông chó này.
Thật ra cô biết việc cô tự ý dẫn Hoäc Dận ra ngoài chơi là hơi quá vì dù sao cậu cũng mới vừa bị bệnh.
Nhưng lúc ấy ánh mắt của Hoắc Dận quá đôi khao khát, khiến cô cảm thấy nhói trong lòng. Cô thân là mẹ cậu tất nhiên sẽ không thể nào từ chối được.
Hơn nữa, Ôn Hủ Hủ còn là một bác sĩ, cô chắc chản đã cân nhâc và xác định việc đi ra ngoài không ảnh hưởng gì đến sức khỏe Hoäc Dận nên mới đế cho cậu đi.
Cũng may, đợi một hồi sau khi Hoắc Tư Tước kiểm tra cơ thế cậu con trai và thấy rằng quả thật không có bất cứ vấn đề. gì. Hơn nữa khi Hoäc Dận chơi trò chơi cậu đổ nhiều mồ hôi nên trông cậu hồng hào sức sống hơn rất nhiều.
Sắc mặt Hoäc Tư Tước không còn khó coi nữa.
“Được rồi, trước hết để chú Lâm dẫn con đi tẩm rửa, thay quần áo đã.”
Ồ?
Thấy Hoäc Dận đồng ý, trợ lý Tiểu Lãm đã đi vào chuẩn bị dẫn cậu lên phòng nghỉ trên lầu tâm rửa thay quần áo trước.
“Ba”
"?"
“Không được mắng dì
Không ai nghĩ rắng khi Hoäc Dận được đưa ra ngoài vẫn không quên Ôn Hủ Hủ. Cậu yêu cầu Hoäc Tư Tước không được mâng cô với giọng điệu hết sức nghiêm túc.
Ôn Hủ Hủ đang chờ bị Hoäc Tư Tước tính sổ nghe thấy Hoâc Dận lên tiếng bảo vệ mình, cô bị làm cho cảm động: "Dận Dận..”
“Dận Dận cái gì ? Còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đưa tiếu thiếu gia lên?!"
Cái tên trợ lý chết dẫm này, nuôi cậu làm gìthật phí công sức!
Hoảc Dận được đưa ra ngoài, trong phòng làm việc cuối cùng cũng trở nên yên tính lại. Thời khäc này Ôn Hú Hủ mới cảm nhận rõ được cảm giác sắp bị tính sổ là như thế nào.
Nhưng cũng thật là lạ, chẳng phải cô chỉ đưa Hoäc Dận ra ngoài chơi có một chút, sao hản lại nổi nóng đến như vậy?
Ôn Hủ Hủ quyết định mở miệng trước: "Được rồi, tôi xin lỗi anh trước, quả thật, tôi dẫn con ra ngoài mà không báo. anh có chút không thỏa đáng, nhưng tôi làm như vậy tất cả vì hôm nay xảy ra một chuyện. Hoảc Tư Tước, tôi cảm thấy anh cần giải thích với tôi”
“Cô nói cái gì? Giải thích?”
Hoäc Tư Tước không thể nào ngờ, hản còn chưa mở miệng tính sổ với cô mà còn bị cô chất vấn ngược lại hản.
“Hôm nay tôi thấy thời tiết tốt, chẳng qua muốn để cho. con vận động nhiều một chút. Nhưng khi tôi nhắc tới vận động con lại vô cùng kích động. Hoäc Tư Tước, anh không cảm thấy những thứ này anh đều nợ tôi một lời giải thích sao?"