Sau khi Ôn Hủ Hủ từ chỗ Kiều Thời Khiêm trở về, cô thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Dương, lúc này cô mới nhớ đến việc hôm nay cô chưa tới vịnh Thiển Thủy để châm cứu cho Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đến chỗ Kiều Thời Khiêm, anh ta cầm ra những quyển sách kia cho cô xem, lại hướng dẫn cô làm sao lấy được chứng cứ? Cô say mê nghe nó đến nổi quên mất việc. của Hoắc Tư Tước.
Bây giờ, cô còn muốn đến đó nữa không?
Ôn Hủ Hủ đang phân vân không biết làm sao cho phải.
Cô liền rất nhanh nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, gần như ngay lập tức cô hoàn toàn bỏ đi chủ ý này, cô không rẻ mạt đến mức đó. Tên đàn ông chó đó đã giẫm lên cô để giúp đỡ ả tiện nhân không có liêm sỉ kia, vậy sao cô phải quan tâm đến sống chết của hắn chứ.
Ôn Hủ Hủ thản nhiên đi tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ cùng hai con.
Một đêm yên tĩnh. Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ thức dậy, cô vốn định nấu bữa ăn sáng cho hai con. Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Dương.
“Cô Cố không xong rồi, tiểu thiếu gia bị bệnh.”
“Cậu nói cái gì? Bị bệnh? Tại sao Dận Dận lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn khỏe sao?”
Ôn Hủ Hủ vừa nghe lời này lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng để làm. Cô cầm điện thoại di động đi nhanh ra ban công lo lắng hỏi.
Lâm Tử Dương ở bên kia điện thoại che miệng của mình, đem thanh âm ép đến mức thấp nhất, giống như đang lén lút gọi điện báo cho Ôn Hủ Hủ: "Bởi vì tối hôm qua cô không tới, tiểu thiếu gia một mực không chịu đi ngủ, tự mình ngồi chơi đánh cờ đến gần sáng. Cô cũng biết sức khỏe của tiểu thiếu gia rồi đấy, chỉ cần hơi nhiễm lạnh một chút sẽ bị bệnh ngay. 'Tổng giám đốc cũng đang chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi bệnh viện."
! ! ! !
Ôn Hủ Hủ ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô tự trách bản thân mình, lòng đau như cắt, hoang mang cầm điện thoại di động đi vào.
Cô còn xứng là mẹ không?
Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân, ngay cả sức khỏe của con cô cũng không quan tâm.
Ôn Hủ Hủ lo lắng trở lại phòng khách.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ vừa có chút việc gấp, hôm
nay chúng †a ăn tạm đồ ăn sáng ở ngoài nhé. Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ."
"Vâng ạ, mẹ có chuyện gì vậy?"
Vừa vặn lúc, Mặc Bảo dẫn theo em gái mặc đồ chỉ tề đi ra nghe mẹ nói liền vui vẻ đồng ý. Chỉ là, sắc mặt mẹ khó coi như: vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Hủ Hủ tùy tiện nói qua loa với con trai: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là con trai bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem thử”
Hả?
Hoắc Dận bị bệnh rồi?!
Mặc Bảo cùng Nhược Nhược cả hai cùng läp bäp kinh hãi.
Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đến nhà trẻ. Nhìn theo bóng lưng vội vàng biến mất của mẹ, hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với vẻ cay đẳng.
"Anh, hình như mẹ đang nói về anh Hoắc Dận, anh ấy bị bệnh sao?"
Mặc Bảo cũng cau mày.
Đêm qua thực sự là Mặc Bảo cố ý khuyên mẹ đến chỗ chú Kiều, chỉ vì cậu nhìn thấy ba đối xử với mẹ không tốt nên muốn mẹ tìm một chỗ dựa tốt hơn.
Và tất nhiên người cậu nhằm tới là chú Kiều. Nhưng mà, Hoäc Dận sao lại bị bệnh chứ?
“Hoäc Dận nhất định là vì không nhìn thấy mẹ của mình nên mới bị bệnh. Để em nói cho anh biết, nếu là anh không gặp được mẹ, anh cũng sẽ bị bệnh.”
Nhược Nhược nhìn anh trai mình với một cái nhìn cau có. Phân tích cho Mặc Bảo hiểu.
Mặc Bảo: ".....” Xong rồi, chẳng lẽ cậu làm sai sao?
Còn chưa quá tám giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã tới vịnh Thiển "Thủy,
Cô chạy đến thở không ra hơi, trên trán chảy ra một tầng. mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ cả lên. Nhưng cô cũng không dám dừng lại, sau khi nhìn thấy sắp tới lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.
"Dận Dận, con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con, được không?"
Đôi mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên, cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng của Hoäc Dận.
“Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô tới đây? Cô có biết đây là đâu không?”
Ôn Hủ Hủ đã chạy đến sức cùng lực kiệt, thì tên vệ sĩ ở đâu xông ra đứng chắn trước mặt, cô đang gấp rất gấp nhưng vẫn lịch sự nói!
"Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?"
“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc. chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!”
Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.
Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!