“Ngăn cô ta! Mau ngăn cô ta! Cô ta giết người, sao có thể thả cô ta đi như vậy? Nhanh! Mấy người mau bắt cô ta lại đây!"
Cố Hạ lớn tiếng hét, tiếng hét chói tai của cô ta đã lột trần lớp ngụy trang bộ mặt hiền lương thục đức mà cô ta cố gắng xây dựng trước mặt Hoắc Tư Tước. Ánh mắt oán độc mà dữ tợn kia, hận không thể ngay lập tức bắt Ôn Hủ Hủ lại sau đó xé nát cô thành mảnh nhỏ.
Đáng tiếc, nguyện vọng này của Cố Hạ đã thất bại.
Bởi vì, Ôn Hủ Hủ vừa mới đi ra bên ngoài thì trong phòng ăn dì Trần cũng kêu lên tiếng "Ùng ục", dĩ nhiên sau một hồi liền thấy ngực ngựccuar dì Trần phập phầm lên xuống như người bình thường!
“Khụ khụ khụ...... cô Cố, tôi không sao..... không sao”
Trong phòng ăn, mọi người lại một lần nữa hóa đá......
Khu phố cổ, phòng trọ cho thuê.
Gần bốn giờ chiều Hoäc Dận nhận được điện thoại của Mặc Bảo gọi tới. Lúc đó, cậu đang cùng em gái Nhược Nhược ở trong phòng khách xem anime, tuy răng cậu không thích cho lắm nhưng mẹ nói cậu phải chăm sóc em gái nên cậu đành phải ở bên cô em gái bất đắc dĩ này.
Điện thoại gọi tới, Hoắc Dận đi qua nhấc máy lên.
“A lô?”
"Hoäc Dận, mẹ đã về chưa?" Câu đầu tiên Mặc Bảo nói sau khi nghe thoại, chính là câu này.
“Mẹ?”
Hoäc Dận liếc nhìn xung quanh ngôi nhà chỉ có hai anh em, nhíu mày: "Không có, sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Bảo nhất thời càng thêm âm trầm.
Mẹ rời vịnh Thiên Thủy lâu như vậy còn chưa về đến nhà. Xem ra, người mẹ ngốc nghếch này nhất định lại lén lút trốn đến nơi nào đó để khóc. Trước kia lúc ở nước ngoài, nếu ở bên ngoài chịu ủy khuất, Ôn Hủ Hủ sợ hai đứa nhỏ lo lắng nên lén lút chạy đến một chỗ nào đó chờ tâm tình bình tĩnh sau đó mới về nhà.
Mặc Bảo hận không thể lập tức bay về nhà, đi tìm người mẹ ngốc nghếch này!
“Hoäc Dận, chúng ta đổi lại đĩ?
Hoắc Dận nghe vậy, lắp bắp kinh hãi, "Đổi lại? bây giờ? không phải nói... ngày mai đổi lại sao?"
Trải qua buổi trưa, Hoắc Dận đã có chút quyến luyến nơi này, muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, cậu không muốn trở lại căn biệt thự rộng lớn nhưng lạnh như băng kia.
Thế nhưng sau khi nghe Hoäc Dận hỏi, Mặc Bảo ở đầu dây bên kia điện thoại đột nhiên nổi giận: "Không, tôi không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, Hoäc Dận, cái nơi quỷ quái này của cậu, tôi không thể ở lại dù chỉ một khắc nào nữa!"
“Tại sao?”
“Hoäc Dận, tôi hỏi cậu, người phụ nữ tên Cố Hạ kia rốt cuộc là ai? Vì sao diễn xuất của cô ta vụng về như vậy, ba còn coi như không nhìn thấy?”
Một hồi lâu, trên mặt Hoäc Dận cũng lộ ra vẻ chán ghét, mới lạnh giọng nói: "Cô ta là người phụ nữ của ba.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!