Cô Cố?
Người đó là ai? Còn tự mình đưa thuốc mỡ cho Hoắc Dận?
Mặc Bảo đang ăn tò mò ngẩng đầu nhìn về đối diện Hoäc Tư Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn sau khi nghe thấy tên người này lập tức tối sầm lại.
“Ai bảo cô ta tới đây? Không cần!”
"Nhưng... ông chủ, thuốc mỡ này chỉ có cô Cố làm mới tốt nhất, sức khỏe cậu chủ chỉ cần vừa qua mùa đông liền ho, trước kia cậu chủ uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi, cũng chỉ đến uống thuốc mỡ Thu Lê của cô Cố mới có thể ổn định hơn, ông chủ chẳng lẽ ngài đã quên chuyện này. rồi?"
Dì Trần còn đang cố gắng giúp đỡ Cố Hạ đang đứng bên ngoài.
Nghe những lời khuyên của dì Trần, mặc dù Hoắc Tư Tước thể hiện rõ thái độ không mấy hài lòng nhưng vẫn không còn cứng nhắc như vừa rồi.
Người đàn ông này, cho dù hẳn có thể nóng tính hay tàn nhẫn với người khác như thế nào, nhưng với sức khỏe của Hoáắc Dận hắn không bao giờ đem ra đùa giỡn. Cố Hạ biết rõ điều đó nên cố lợi dụng chuyện này để được đến đây.
Cố Hạ bước vào với hộp thuốc mỡ trên tay. “Tư Tước, Dận Dận, Hai người đang ăn cơm à?” Cô ta mặc một chiếc áo len màu trắng gạo mỏng manh, phía dưới là váy kẻ caro màu kaki, không trang điểm, trên khuôn mặt trăng nõn, lộ ra vẻ tiều tụy tái nhợt
“Cô Cố, cô sao vậy? Sắc mặt cô không được tốt lắm." Dì Trần nhìn thấy Cố Hạ vội vàng tới nhận đồ của cô ta rồi quan tâm hỏi một câu.
Cố Hạ lắc đầu: "Không sao, hai ngày trước tôi chỉ bị cảm thôi.”
Ánh mắt của cô nhìn về phía Hoắc Tư Tước đang ngồi ăn phía đối diện trông chờ một câu hỏi thăm của hắn. Nhưng mà, Hoäc Tư Tước nửa phần ánh mắt cũng không nỡ phí phạm nhìn cô ta một cái. Sau khi hän nhìn thấy Mặc Bảo. đang thất thần, ngón tay thon dài của hắn gõ gõ trên mặt bàn: "Hoäc Dận, ăn cơm phải tập trung!"
Nghe thấy ba nhắc nhở, Mặc Bảo nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tập trung ăn.
Dì này rốt cuộc là ai?
Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô ta thế này hình như là người có địa vị cao. Ăn mặc xuề xòa như vậy cố ý đến gặp. cậu là để lấy lòng thương hại của Hoäc Tư Tước sao?
Mặc Bảo vừa ăn, vừa len lén xem kịch.
Quả nhiên, sau khi thấy Hoắc Tư Tước không để ý tới Cố Hạ, sắc mặt cô ta cứng đơ lộ ra vẻ thất vọng.
"Dận Dận, sau khi ăn con nhớ xoa thuốc mỡ này nhé. À đúng rồi, dì còn đan một đôi găng tay cho con đấy, không phải lúc trước con vẫn muốn dì đan giúp con để mang ra ngoài chơi sao?”
Giống như là ảo thuật vậy, Cố Hạ từ trong túi xách của cô ta lấy ra một đôi găng tay len tự đan cực đẹp.
Ở trong giới giàu có này còn tự tay đan găng tay, có thể thấy được thành ý của Cố Hạ đối với ba con Hoäc Tư Tước như thế nào,
Dì Trần chạy tới không ngớt lời khen đôi găng tay của Cố Hạ "0a, cô Cố, cô thật sự rất đảm đang còn có thể tự mình đan găng tay len, cái này so với mua bên ngoài đẹp hơn nhiều. Ông chủ ngài xem, từng mũi kim, hoa văn này cho dù có nhiều tiền ra ngoài chưa chắc đã mua được.”
Khen một hồi dì Trần cầm đôi găng tay nhỏ đi tới bên Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước hơi nghiêng đầu nhìn.
Đây quả thật là một đôi găng tay nhỏ rất đẹp, từ cách đan cho đến kiểu dáng có thể nhìn ra là làm rất cẩn thận. Bên ngoài là lông cừu, bên trong là lông tơ mềm mại mịn màng đặc biệt thích hợp với những đứa trẻ có sức khỏe không tốt như Hoắc Dận.
Sắc mặt Hoäc Tư Tước dịu đi một chút, hắn quay đầu lại nhìn xem đôi găng tay như ngầm đồng ý.
Cố Hạ nhìn thấy vậy cô ta lập tức vui vẻ, cầm găng tay. nhỏ tới chỗ Mặc Bảo: "Dận Dận, đến đây, dì giúp con thử xem có vừa không?"
“Được”
Mặc Bảo cười híp mắt, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra cho cô ta đeo.
Dù sao găng tay này cũng không liên quan đến cậu, nhưng cậu cứ coi như thay Hoắc Dận nhận lấy.
Nhưng bất ngờ ngay lúc Cố Hạ đang giúp Mặc Bảo thử đôi găng tay. Bỗng nhiên bên ngoài biệt thự lại có một người chạy tới, mà người này đến không báo trước, mà trực tiếp hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Hoắc Tư Tước? Dận Dận đã về chưa? con thế nào rồi? Có chuyện gì không?”
“E111” Là mẹ, mẹ cũng tới rồil!
Mặc Bảo ngay lập tức rút tay lại
Cả Hoäc Tư Tước và Cố Hạ cũng ngẩn người ra, trong
giây lát sắc mặt liền tối sầm lại, đặc biệt là Cố Hạ càng có thể dễ nhìn thấy sự thay đổi ở cô ta.
Ôn Hủ Hủ, con khốn này đến thật không đúng lúc!