“Hoäc Dận, con nói mau? Ba hỏi con, vì sao con không chịu ở yên trên lầu? Lúc ba đi xuống đã dặn dò con như thế nào? Con từ bao giờ đã trở nên không nghe lời như vậy?”
Sau khi nghe được tin con trai lén chạy ra ngoài, Hoắc Tư Tước buộc phải gián đoạn cuộc họp. Hẳn vừa vào tới văn phòng đã mắng Mặc Bảo một trận.
Mặc Bảo: ".....'
Mặc Bảo cũng rất oan ức, cậu căn bản cũng không phải là đứa con trai mà hẳn muốn tìm, ai biết được tại sao cái thằng nhóc Hoắc Dận kia tự dưng chạy xuống lầu làm gì để giờ cậu phải là người lãnh đạn thế này?
Mặc Bảo uể oải ngồi trên sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình hờn dỗi.
"Ba, ba đừng làm phiền con nữa, giờ con đang cảm thấy rất khó chịu. Con chỉ muốn chạy xuống dưới để đi chơi một lúc thôi, con cũng đã năm tuổi rồi không còn là trẻ con, không thể cứ nhốt con mãi được!"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước ngồi ở trong bàn làm việc, nghĩ mình đang nghe lầm!
Hoắc Dận là một người tuyệt đối không bao giờ nói nhiều, lại càng không thấy phiền, cậu bé là một người tính cách vô cùng quái gở đến mức gần như mắc chứng tự kỷ, khi tức chỉ có thể tự nhốt mình trong phòng.
Tuyệt đối không nghe được chữ "Phiền" từ trong miệng của Hoäc Dận.
Huống chi đến việc nhốt cậu và không để cậu tự ra ngoài đi chơi......
Hoäc Tư Tước cảm thấy có điểm không đúng, trực tiếp đứng lên ra khỏi bàn làm việcđi tới trước mặt cậu nhóc này.
“Hoäc Dận, con ngẩng đầu nhìn ba, ba hỏi con, có phải con bị gì không?”
“Cái gì?”
Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng như trăng lưỡi liềm chớp chớp nhìn ba.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!