Chung Vẫn tức giận.
Bởi vì Chung Vãn luôn nhớ rõ cô ấy đã bị tên cặn bã đó treo ngoài boong tàu như thế nào.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt. Cô bắt đầu hối hận, không nên nói với Chung Vấn chuyện này.
Đúng vậy, cô ấy không hiểu chuyện của bọn họ, vậy tại sao cô muốn tìm cô ấy?
"Chung Vãn, đừng tức giận, tôi đang đùa với cậu đấy."
“Đùa?"
Chung Vấn hoàn toàn không tin: “Cậu coi tôi như một đứa trẻ ba tuổi sao, Nancy, chúng ta đã quen nhau nhiều năm, tôi hiểu rõ cậu là người như thế nào,
cậu sẽ không vô duyên vô cớ nói tới chuyện này."
Không ngờ Ôn Hủ Hủ từ bỏ ý định tâm sự, thay vào đó người bạn thân này bắt đầu đặt câu hỏi.
Ôn Hủ Hủ mím môi, không nói gì.
Chung Vẫn: "Được rồi, cậu nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Hản có sức hút lớn đến vậy sao? Lại có thể làm cho trong đầu cậu nảy sinh suy nghĩ như này.”
"Không phải, giữa chúng tôi có rất nhiều chuyện không thể nói rõ.” "Ví dụ?"
“Wí dụ, tôi quả thật đã vì hắn chết một lần, nhưng từ nhỏ hắn ở trong tay tôi cũng sống không tốt.”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng chậm rãi nói về quá khứ đầy bụi bặm này.
Hiện tại cô quả thực đã hiểu ra, mọi chuyện phát triển đến mức này, cô và người đàn ông đó thực ra chẳng nợ nhau điều gì.
Lúc trước cô muốn chia tay với hắn là vì biết rõ sự thật cô gả đến nhà họ Hoắc, còn có cái chết của Đỗ Như Quân, khiến cho cô không có cách nào đối mặt với cậu mợ.
Nhưng bây giờ xem ra nguồn gốc của những bỉ kịch này thực ra đều không liên quan nhiều đến hắn.
Giống như cô, từ đầu đến cuối hắn là một quân cờ bị người khác thao túng trong lòng bàn tay. Nhà họ Hoắc cưới cô, hắn không làm gì quá mức, chung phòng cũng không phải ý muốn của hắn.
Nếu như vậy làm sao có thể đổ hết trách nhiệm lên người hắn?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!