Sau đó người bạn nhỏ chạy lên lầu tìm mẹ.
Đương nhiên Ôn Cận sẽ không đồng ý.
Dù sao chị gái cậu thường bận rộn ở bên ngoài vào ban đêm. Ôn Cận xách rau mua được vào bếp.
Sau khoảng hai mươi phút, mùi thức ăn trong bếp cuối cùng cũng thoang thoảng, Ôn Gận nhìn con cá trong nồi, chuẩn bị lấy một cái đĩa để múc ra.
Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh đã đưa qua chiếc đĩa từ sau lưng cậu.
"A?, chị, chị về rồi à?" Ôn Cận đang cầm thìa giật nảy mình.
Bởi vì cậu phát hiện chị gái đột nhiên xuất hiện sau lưng anh như này thật sự quá gần.
Nhưng đúng lúc nói câu này, Ôn Hủ Hủ lại nhảy ra sau lưng cậu, khuôn mặt nhỏ to bằng một bàn tay sắc mặt dường như còn kém hơn, khóe mắt có thể hơi đỏ lên.
“Chị?
Ôn Cận có chút kinh ngạc nhìn cô.
Ôn Hủ Hủ nhìn đi chỗ khác: "Không sao, khi nào nấu xong thì mang bát đĩa ra, chị đi gọi Nhược Nhược."
Sau đó cô nhanh chóng đi. Ôn Cận sững sờ. Cô bị làm sao vậy?
Còn có trên người cô rõ ràng đang mặc đồ ở nhà, chẳng lế cô thực sự ở nhà? Vậy tại sao cô không bật đèn?
Ôn Cận tràn đầy nghi hoặc, nhưng với giọng nói của đứa trẻ bên ngoài, cậu không có thời gian xem xét kỹ những thứ này, cậu lấy bát đĩa và bước ra khỏi bếp.
Tối hôm đó, cả nhà dùng bữa tại bàn ăn như thường lệ.
"Chị, số tiền chị kiếm được lần này không cần nói cho Lâm Ân biết đúng không? Mấy chục triệu, chúng ta có thể giữ lại cho gia đình. Chú sẽ ra ngoài sớm."
Ôn Cận do dự một lát, cuối cùng cũng bưng bát cơm hỏi.
Ôn Hủ Hủ đang cho con gái ăn, nghe vậy, ngước mắt lên nói: "Đương nhiên là không, sao đột nhiên lại lo lắng chuyện này?”
Ôn Cận: "......" Cậu có thể nói, đây cũng không phải là điều cậu muốn hỏi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!