"Không sao, chị đi đi, em sẽ chờ chị ở đây.”
"Hả?"
Bây giờ đến lượt Ôn Hủ Hủ sững sờ.
Cậu không chán ghét sao?
Hơn nữa còn tốt tinh như vậy, nói sẽ chờ cô? Có phải cô nghe lầm rồi không?
Ôn Hủ Hủ nghỉ ngờ nhìn cậu một lúc sau, rồi xoay người đi về phía phòng tắm.
Ôn Cận không để ý.
Hoặc là cậu không ngờ rằng trong hai ngày cậu đi vắng, một Ôn Cận khác đã thay đổi tính tình rất nhiều, cậu không còn đi theo sự chuẩn bị của nhân vật này
như trước nữa.
Trong hai ngày qua, khi đối mặt với người phụ nữ này càng cảm thấy tức giận, chán ghét không thể kiểm soát được.
Còn có một sự ghét cay đẳng đối với bản thân mình .
Cho nên tính tình của Ôn Cận trong hai ngày này thật sự rất tệ, tệ đến mức có lúc còn tưởng bản thân lại lên cơn rối loạn thần kinh nữa.
Ôn Hủ Hủ từ trong phòng tắm đi ra, cô cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, bởi vì lúc này Nhược Nhược đã gọi điện thoại tới.
"Mẹ, mẹ đã trở về chưa? Con nghe bác Lâm nói hôm nay mẹ về đúng không?"
Giọng nói trẻ con ngọt ngào phát ra từ trong điện thoại, Ôn Hủ Hủ nghe thấy liền quên hết tất cả.
"Đúng rồi, mẹ đã về rồi, bây giờ mẹ đang ở sân bay, con vẫn còn ở nhà bác. Lâm sao?" Ôn Hủ Hủ về tình hình hiện tại của con gái.
Bác Lâm tất nhiên là chỉ Lâm Ân.
Ôn Cận lúc đó làm sao dám giao đứa bé cho Lâm Ân, cho dù bà chủ nhà không ổn sao?
Nhưng Tiểu Nhược Nhược dường như đang có một khoảng thời gian vui vẻ trong những ngày này.
"Đúng ạ, bác Lâm mỗi ngày đều mua cho con rất nhiều đồ ăn ngon, còn mua hai con thỏ nhỏ rất dễ thương cho Nhược Nhược, mẹ, sau này con còn có thể đến nhà bác Lâm được không?"
"Hả?" Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Làm sao một người như Lâm Ân lại có thể kiên nhẫn với trẻ con như vậy?
Ôn Hủ Hủ không tin, nhưng dù sao cô vẫn rất vui sau khi nghe tin đứa trẻ rất tốt, vì vậy cô cúp điện thoại, hai người cùng nhau quay về.
Cuối cùng về đến nhà, Ôn Hủ Hủ phải đón đứa bé càng sớm càng tốt.