Người phụ nữ này sao đột nhiên nghĩ đến điều này. Ôn Gận hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của cô.
Cậu nhìn thấy chân cô đều bị thương, cởi quần áo trên người ra, cúi đầu che chân cô: "Được rồi, chúng ta trở về trước đi."
Ôn Hủ Hủ:......" Cậu không trả lời câu hỏi của cô làm cho cô có chút lạc lõng.
Tuy nhiên trong trường hợp này chỉ có thể quay lại trước. Tuy nhiên khi Ôn Cận đến gần, cô đột nhiên nhìn thấy trán cậu, sắc mặt cô tái nhợt.
“Trán em đang chảy máu kia, em có sao không?”
Ôn Hủ Hủ đưa tay ra xem vết thương của cậu.
Nhưng Ôn cậu lại đột nhiên né giống như bị điện giật.
"Không sao, vết thương nhỏ, về xử lý chút là được.” Sau đó Ôn Cận cúi xuống dưới chân cô.
Ôn Hủ Hủ không biết tại sao, cho đến khi cậu đột nhiên cởi giày cô ra, một cơn đau nhói ập đến, cô mới nhận ra chân mình đã đầy máu.
Ngay cả bên trong đôi giày cũng đã ướt đẫm.
Đôi mắt cô ngay lập tức lại chuyển sang màu đỏ, nước mắt dường như rơi xuống ngay giây tiếp theo.
Ôn Cận nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt nhạt, đang muốn nổi giận. Cô là heo à? Ngay cả bản thân bị thương nặng như thế mà cũng không biết?
Nhưng cuối cùng Ôn Cận nhìn thấy đôi mắt ngấn nước đầy sương mù mịt, còn lộ ra vẻ đau đớn uất ức, cậu chỉ đành nén cơn giận xuống.
“Có lẽ bị xước ở đâu đó, em đưa chị đến bệnh viện trước.” “Bây giờ sao?”
Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh, vốn muốn nói không có xe, bọn họ làm sao có thể đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Kiều Thời Khiêm.
"Nancy, anh đưa hai người đi?" Kiều Thời Khiêm lấy hết can đảm đi tới chỗ hai người họ, muốn tranh giành cơ hội khác.
Nhưng ngay khi Ôn Hủ Hủ nhìn thấy anh ta.
Ngay lập tức lạnh lùng thu ánh mắt lại, rõ ràng vừa rồi khi nói chuyện với em trai mình cô đã rất dịu dàng và vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!