Đột nhiên Ôn Hủ Hủ nằm trong đống đổ nát quay đầu lại nhìn chăm chằm vào Kiều Thời Khiêm một cách dữ tợn!
Đôi mắt cô đỏ tươi, mặc dù khuôn mặt cô đầy nước mắt. Nhưng lúc này, Kiều Thời Khiêm nhìn thấy từ trong ánh mắt của cô rõ sự căm ghét đối với chính mình.
Hận thù?
Kiều Thi Thiên ngay lập tức đông cứng ở đó, một lúc lâu cũng không dám bước thêm một bước nữa.
Ôn Hủ Hủ đi vào tìm người.
Đã đến lúc này, thực ra bên trong căn bản đã không thể tìm thấy người được nữa, cuộc tấn công đó, phần tử loạn chiến đã dùng rất nhiều bom, hầu như tất cả đã nổ tung đến mức không thể nhận ra, ngoài trừ khối bê tông cốt thép bị sập thì bên trong đã không thể thấy được thứ gì nữa.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không hề bỏ cuộc.
Cô từng bước nhìn vào bên trong, không có dụng cụ thì cô dùng tay bới, nếu không đi qua được thì cô quỳ xuống đất, bò cũng phải bò qua.
Cuối cùng làm cho bản thân phủ đầy bụi bẩn, bất luận là trên cánh tay hay hai chân đều bị thương.
“Chị đang làm gì ở đó?"
Ngay khi cô chuẩn bị chui qua bồn nước để leo xuống văn phòng của Dirk ở tầng cao nhất, bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng hét quen thuộc.
"Hả?" Ôn Hủ Hủ đang nằm trên ống điều hòa lắc lắc người.
Phải mất bốn năm giây mới nhìn thấy cô từ từ quay đầu, nhìn từ trên cao xuống.
Đó là một người rất quen thuộc, cậu ngước lên nhìn cô, người cũng nhếch nhác, thậm chí còn có thể nhìn thấy máu trên thái dương. Tuy nhiên lúc này có thể nhìn thấy anh sáng trong mắt cậu.
huhu~~~”
"Tiểu Cận, hóa ra em không sao, không sao. Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã khóc.
Cô cứ ôm ống điều hoà như thế, người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, lúc này lại khóc như đứa trẻ ba tuổi.
Quả thật sự suy sụp của người trưởng thành cũng chỉ trong nháy mắt.
Ôn Cận leo lên, phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa người phụ nữ này từ trên cao xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!