“Hay là chúng ta nghe ngóng thử ông ta đang ở đâu trước đã? Có nên gọi trước cho ông ta không? Hôm qua loạn như thế, liên hệ với ông ta trước thì ổn hơn đúng không?
Ôn Hủ Hủ không để ý đến ánh mắt của Ôn Cận, sau khi cô bước ra từ phòng tắm, đã nghĩ đến chuyện hôm nay mình cần làm, đầu óc sẽ tập trung vào sự sắp xếp của nó.
Ôn Cận thu hồi ánh mắt, liếc nhìn những thứ mình mua: 'Ăn sáng trước rồi nói sau: “Ừ, được.”
Khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy lời này, mới cảm thấy bụng mình thật sự có chút đói bụng.
Vì vậy sau khi cầm đồ ăn sáng trên bàn trà lên, cô tự nhiên đi đến chiếc bàn nhỏ nơi Ôn Cận đang ngồi.
Bữa sáng ở chỗ này không phong phú, đa dạng, mà còn ít món để lựa chọn, bởi vì người dân ở đây đều không quen ăn sáng, bọn họ thích cuộc sống về đêm, buổi sáng thích ngủ nướng hơn, vì vậy bữa ăn này tất nhiên là miễn phí rồi.
Ôn Hủ Hủ trước khi đến cũng đã tìm hiểu qua.
Tuy nhiên khi cô mở túi ra thấy bên trong chỉ chứa mấy chiếc bánh mì dẹt, còn có một vài miếng thịt bò nướng, cô im lặng một lúc.
“Chỉ vậy thôi sao?"
"Vậy chị nghĩ ăn cái gì? Ở đây đâu phải nước M” Ôn Cận thật sự mắng cô.
Ôn Hủ Hủ:
Được rồi, vậy thì ăn như vậy thôi.
Cô lấy chiếc bánh mì dẹt ra, vốn dĩ muốn cuộn thịt bò vào giống như trên TV.
Tuy nhiên cũng không biết có phải vì tay cô ấy quá vụng về, hay chiếc bánh này có vấn đề, cô làm thế nào cũng cuộn không được, một miếng bánh ngon bị cô làm cho nát vụng.
"Hừ, đây là cái thứ gì vậy? Sao không thể làm được?”
Ôn Cận ngồi đối diện nghịch điện thoại di động: "
Sau một lúc, cậu bỏ điện thoại xuống, sau đó đeo găng tay dùng một lần ở bên cạnh, cậu lấy bánh và thịt bò.
Ôn Hủ Hủ nghiêm túc nhìn chăm chằm.
Lại phát hiện cái bánh cô không nghe lời không trong tay cô, sau khi lọt vào trong tay Ôn Cận thì đâu vào đấy, mấy ngón tay năm trong găng tay mỏng, một bên cầm thịt bò còn bên kia là bánh, một lúc sau, miếng thịt bò đã được cuộn lại.
"Được rồi.” Ôn Cận đẩy bánh qua, tháo găng tay ra.
Ôn Hủ Hủ chết lặng.
Đột nhiên, đôi mắt cô giống như bị cắm rễ nhìn chằm chằm vào tay Ôn Cận: "Tay em bẩn, chị đi lấy cho em vài tờ khăn ướt để lau.”
Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy, đi lấy một gói khăn ướt.
Ôn Cận không nhận thấy có gì bất thường, khi cô cầm đến, cậu tự nhiên rút ra hai cái, sau đó lau tay của mình.
Đó quả thực là một đôi bàn tay rất đẹp, ngón tay mảnh khảnh và thẳng, các khớp xương cân đối, móng tay được cắt tỉa gọn gàng trông như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi bàn tay đều sạch sẽ và tròn, có ánh bóng mờ nhạt rất đẹp.
Đầu óc Ôn Hủ Hủ "ù ù"! hôm qua, bởi vì có quá nhiều người, thực sự cô không nhìn rõ.
Hơn nữa chuyện cũng quá vô lý, cô hoàn toàn tự hỏi liệu mình có bị lóa mắt không?
Vậy bây giờ thì sao? Ôn Hủ Hủ nhìn chăm chằm bàn tay một lát.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.
Ôn Cận cau mày: "Chị nhìn gì vậy? Còn không ăn nhanh đi? Ăn xong còn nhanh chóng xuất phát.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cuối cùng, lúc này cô mới thu hồi ánh mắt, sau đó cúi đầu cầm lấy miếng thịt bò đã được cuộn, sau đó bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Không, đây chắc chắn không phải thật, đây chắc là ảo giác của cô.
Khi cô nhét nó vào miệng, cô vẫn tự nói với bản thân, đây không thể là sự thật, có lẽ cô đã bị ảo giác, hoặc nguyên nhân gì đó khác.
Đúng vậy, làm sao có thể tin chứ? Đã xoá ký ức rồi.
Hơn nữa đây còn là em trai cô, tại sao cô lại nghĩ dưới lớp vỏ này còn có một người khác, thật nực cười!
Ôn Hủ Hủ một lần nữa phủ nhận suy nghĩ không thực tế này.
Nửa tiếng sau, hai người cuối cùng cũng lên đường rời khỏi khách sạn.
"Dirk đã nói, lần này chúng ta sẽ trực tiếp đến công ty của ông ta, vậy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?" Lúc Ôn Hủ Hủ lên xe, cô không nhịn được hỏi lại vì ám ảnh của ngày hôm qua.
Ôn Cận gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực sự không nên có thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Đêm qua trong sòng bạc, hai người bạn của ông ta, một người chết một người bị thương, tuy không phải do ông ta gây ra, nhưng theo lý mà nói, bọn họ sẽ không đến làm phiền ông ta nữa.
Hai người họ bắt taxi, rất nhanh đã đến công ty dầu mỏ nổi tiếng kia.
"Xin chào, tôi là Nancy từ công ty Lâm Ân, đến đây để tìm ông Dirk.”
"Thì ra là cô Naney, nào nào bên này mời cô, ông chủ của chúng tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”
Quả nhiên khi Ôn Hủ Hủ đến cửa công ty này chỉ báo tên của mình, nhân viên của công ty đã lập tức dẫn cô đi gặp Dirk.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày.