Tuy nhiên máu thịt lẫn lộn! "Đừng, Hoắc Tư Tước!!" Cuối cùng cô hét lên giật mình tỉnh dậy từ giấc mơ.
Mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng, tia nắng vàng nhạt chiếu vào từ bên ngoài, cả căn phòng sáng rực khiến cho cô cảm thấy chút khó chịu.
Hoá ra trời đã sáng rồi.
Người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nằm trên giường một lúc trước khi từ từ đứng dậy, sau đó đi vào phòng tắm.
Giấc mơ này thực sự rất vô lý rất đáng sợ. Nhưng những điều đó thực sự không có sao?
Ôn Hủ Hủ tạt nước lạnh lên mặt, trong đầu nhớ lại những gì mình nhìn thấy trong sòng bạc tối qua, tim lại nhảy lên không kiềm chế được.
Mười phút sau Ôn Cận đi vào, trong tay còn mang theo một ít thức ăn.
“Chị đang làm gì vậy?”
"Hả, chị....... chị mới dậy, chị đi thay quần áo ngay." Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trong nhà vệ sinh một lúc lâu với mái tóc rối bời, đột nhiên nhìn thấy Ôn Cận đi vào, cô sợ hãi đến mức ngay lập tức quay đi.
Ôi sao cậu lại vào đây? Thậm chí còn không gõ cửa?
Nhìn tóc tai bù xù trong gương, mặt mày phờ phạc, nhìn bản thân người không ra người ma không ma, Ôn Hủ Hủ buồn bực không thôi.
Tại sao lại để Ôn Cận nhìn thấy dáng vẻ như ma của mình chứ?
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng bắt đầu sửa soạn bản thân.
Mà suy nghĩ này, trước đây chưa bao giờ có trước mặt cậu em trai này.
Ôn Cận ở bên ngoài, sau khi thấy cô co rúm lại, cậu cũng không phản ứng gì cậu để bữa sáng đã mua lên bàn trà, rồi cầm điện thoại di động đến ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ.
“Tối hôm qua anh không sao chứ?” “Không sao.”