Cho đến khi nhìn thấy bên trong đã trời yên biển lặng, cô mới dứt khoát rút phích cắm tivi, vùi mình trong bóng tối ba ngày trong căn phòng đóng rèm này.
Ba ngày sau, cuối cùng cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa như đánh trống.
“Ôn Hủ Hủ! Cô mở cửa ra cho tôi! Nếu không mở nữa thì ông đây sẽ đá cửa vào đấy!”
Ôn Hủ Hủ quấn chặt mình trong chăn nằm trên giường, trở mình xem như không nghe thấy.
Thế là cuối cùng cánh cửa này thật sự bị người †a đá mở ra từ bên ngoài.
“Đệch!”
Khoảnh khắc cánh cửa bị đá tung ra, người này nhìn thấy bên ngoài bầu trời trong xanh còn bên trong lại tối đen như mực, anh ta giật mình đổ mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.
Đồ ngốc này, chắc sẽ không thật sự xảy ra chuyện đấy chứ?
Trì Úc lập tức chạy vào, vừa mở tất cả đèn lên vừa hét lớn: “Đồ ngốc? Cô ở đâu? Cô mau ra đây, có phải cô chết rồi không?” Ôn Hủ Hủ: “..”
“Đệch, hóa ra cô ở đây à, mẹ nó suýt nữa cô làm tôi sợ muốn chết!” Cuối cùng Trì Úc phát hiện ra ngọn đồi nhỏ trên giường, liền vui mừng khôn xiết chạy vào.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn quan tâm đến anh ta.
Cô trở mình, quấn chăn quanh người, mệt mỏi mắng: “Anh đến làm gì? Cút ra ngoài!”
Trì Úc: “.." Anh ta chưa bao giờ thấy người phụ nữ này không có sinh khí như vậy, cuối cùng cũng có chút tức giận, đứng ở đó kéo chăn trên người cô xuống.
“Cô nói tôi đến làm gì ư? Cô mất tích ba ngày, người khác còn tưởng cô đã bị phân xác rồi đấy,"
“Anh có bệnh à!” Ôn Hủ Hủ đang ở trong trạng thái cực kỳ tiêu cực, nhìn thấy chăn bị giật đi lập tức leo xuống khỏi giường, muốn giật chăn lại.
Làm sao Trì Úc có thể cho cô được?
Anh ta ôm chăn chạy thẳng đến bên cửa sổ, kéo tất cả rèm cửa đã che kín ba ngày ra.
Ngay lập tức, Ôn Hủ Hủ ở trên giường chỉ cảm thấy có một ánh sáng chói mắt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đôi mắt đột nhiên đau nhói, cô đành phải lấy hai tay che mắt mình lại.
“Trì Úc, anh đang làm cái gì đấy hả? Mau kéo rèm lại cho tôi.”
Trì Úc: “Tôi không kéo đấy, cô nhìn xem mình trở thành cái dạng gì đi? Không phải chỉ bị người đàn bà kia chửi vài câu thôi sao? Đến mức suy sụp tinh thần vậy ư? Ôn Hủ Hủ trước đây đi đâu rồi?”
Ôn Hủ Hủ trước đây đã chết rồi.
Ôn Hủ Hủ ngồi thẫn thờ ở trên giường rất rất lâu, cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng nơi này, cô chậm rãi thả hai tay xuống, nhìn ánh sáng rực rỡ đã rất lâu không thấy.
“Anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?” “Tôi có thể có chuyện gì? Chỉ là đến hỏi cô,
Hoäc Tư Tước đã tỉnh rồi cô có muốn đi thăm hắn không?”
Tỉnh rồi?”
Lời này vừa dứt, trái tim giống như giếng cạn nước tù trong ba ngày của Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường gần như giật nảy lên ngay lập tức
Nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.
Sau đó, bởi vì nghĩ đến lời mà ngày đó người đàn bà kia nói, cô lại từ từ trở nên im lặng.
“Cũng được, đã xuất hiện trước mọi người rồi, không phải, cô không đi thăm hắn à? Tôi nghe nói, lúc đó cô còn cãi nhau một trận với Lạc Du vì chuyện này mà, đã lo lắng như vậy bây giờ hắn tỉnh rồi thì tự mình đi thăm đi, há không phải tốt hơn sao?”
Trì Úc vẫn đang khuyên nhủ, muốn để cho người phụ nữ này đích thân đi thăm.
Nhưng Ôn Hủ Hủ mím chặt môi, cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu: “Không đi, có lẽ sau này tôi sẽ cách xa hắn một chút.”
“Tại sao?”
“Bởi vì... tôi muốn để hắn sống lâu thêm một chút”
Câu cuối cùng, Ôn Hủ Hủ tự nói trong lòng.
Trong ba ngày này, thực ra cũng có người đến tìm cô. Chính là ngày cô rút dây điện thoại bàn, người kia đã gọi điện đến nói cho cô biết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện Hoắc Tư Tước phát bệnh ở vịnh Thiển Thủy.
Sau khi nói xong, ông ta xin lỗi cô.
“Ôn tiểu thư, chuyện ở nhà họ Lạc là lỗi của vợ chồng tôi, Lạc Thiên Nam tôi xin lỗi cô. Nhưng bây giờ đã thành thế này rồi, tôi tin cô cũng không muốn nhìn thấy hẳn bị hủy hoại, cho nên lần này tôi sẽ đích thân ra tay, cô hiểu không?”
Nghe nói, khi người này gọi điện đến Hoắc Tư Tước vẫn chưa tỉnh.
Cho nên, ông ta quyết định tự mình ra tay xóa bỏ tất cả ký ức của hắn về Ôn Hủ Hủ cô, để sau này hắn sẽ không bị kích thích vì cô nữa và để đảm bảo an toàn cho tính mạng của hắn.
Nhưng lúc đó, khi nghe thấy lời này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên phản đối dữ dội.
“Không, tôi không hiểu và tôi cũng không muốn hiểu, tôi hối hận rồi tôi sế không rời khỏi hắn, tôi không cho phép ông xóa đi ký ức của hẳn, tôi sẽ ở cùng hắn, tôi không cho phép ông làm như vậy.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!