Hoắc Kiêu đúng là đang tìm đường chết!
Đồng tử Hoắc Tư Tước co rụt lại, sau khi một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm, hoàn toàn không có ai thấy rõ hắn di chuyển như thế nào, một cái ghế dựa đột nhiên bay tới đỉnh đầu Hoäc Kiêu sau đó mạnh mẽ đập xuống.
" Bốp"
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu Hoắc Kiêu nổ đầy đom đóm, ngã khuyu xuống đất.
Mẹ ơi, quá bạo lực!
Còn tàn nhẫn gấp mười lần Hoắc Kiêu.
Người trong phòng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng mà đây vẫn chưa phải kết thúc, sau khi đập nát cái ghế kia, trong đôi mắt màu đỏ tươi của người đàn ông đã không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa, hắn lại tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả từ trên bàn trà.
Một giây sau, hắn lập tức cắt mấy ngón tay vừa rồi Hoắc Kiêu tóm lấy Ôn Hủ Hủ.
"Ạ——"
Lúc này, phụ nữ trong phòng đã ôm đầu lớn tiếng thét chói tai.
Bởi vì hình ảnh này quá đẫm máu quá thô bạo, hành động thường ngày của Hoắc Kiêu ở đây so ra chẳng là gì.
Ôn Hủ Hủ cũng sợ ngây người!
Lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy Hoäc Tư Tước ra tay tàn nhãn như vậy, lần trước là lúc năm tuổi cô nhìn thấy hắn giết chó.
Ôn Hủ Hủ rùng mình một cái, một giọt chất lỏng sền sệt văng tới dính vào mặt cô, cô run rẩy, ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng quên mất.
Cho đến khi Hoäc Kiêu bị cắt đứt ngón tay, hẳn ta đau đớn nằm lăn lội trên mặt đất.
Thế nhưng Hoắc Tư Tước vẫn chưa chịu buông tha cho hẳn ta, không chút suy nghĩ kéo một cái ghế khác nệm lên người Hoäc Kiêu, lúc này mắt cô mới cử động.
"Đừng... Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết..."
"Tôi vốn không có ý định cho mày sống."
Hoắc Tư Tước lại cầm lấy một chai rượu.
Biểu cảm lúc này của hẳn thật sự rất đáng sợ giống như một cỗ máy hoàn toàn không có tình cảm, chỉ cần nhìn thấy cái gì sẽ cầm lên đập vào người Hoäc Kiêu.
Dường như nếu tối nay hắn không đánh chết Hoắc Kiêu thì hắn sẽ không dừng tay.
Vậy nếu đánh chết thì phải giải thích với đám người nhà họ Hoäc kia như thế nào? Lần trước hắn giết Hoắc Chính Hoa đã làm chấn động cả gia tộc Hoäc thị, suyt chút nữa chạy đến hội đồng quản trị công ty để gây náo loạn.
Vậy nếu bây giờ lại đánh chết con trai Hoắc Chính Hoa, có phải hội đồng quản trị bên kia có phải sẽ gây khó khăn cho hắn không?
Dù sao tin đồn bên ngoài về bệnh của hắn vẫn chưa từng đè xuống.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo lại, cố nhìn thấy Hoắc Tư Tước lại còn chuẩn bị cầm đao cắt cổ họng Hoắc Kiêu, cô vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.
Sau đó nhào tới ôm chặt lấy hắn.
“Đủ rồi, Hoäc Tư Tước, đừng tiếp tục nữa, đánh nữa hắn thật sự sẽ chết đấy!” “Cút đi!"
Quả nhiên hắn đã mất đi lý trí, hai tròng mắt lấp đầy tơ máu, cũng không biết sát khi từ đâu lại lớn như vậy, thậm chí cũng mất đi chút bình tĩnh cơ bản nhất.
Chẳng lẽ là bởi vì thấy cô bị tên súc sinh này khi dễ sao?
Không, không phải vậy.
Với quan hệ của cô và hản hiện tại, cô không thể nào có bản lĩnh lớn như vậy. Chỉ sợ sở dĩ hắn không khống chế được như vậy là vì hắn và hai ba con Hoäc Kiêu có mâu thuẫn và thù hận rất sâu mà thôi.
Ôn Hủ Hủ vẫn dùng sức ôm hắn như cũ: "Đừng, Hoäc Tư Tước, anh nghe tôi nói, cho dù anh muốn hẳn chết thì cũng không cần tự mình ra tay được không? Như vậy... sẽ làm bẩn bàn tay của anh”
Cô khóc, hai tay mảnh khảnh dùng sức ôm chặt cánh tay hẳn, còn người thì áp sát lưng hắn từ phía sau.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tai còn nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực hẳn, giờ khắc này, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, nước mắt giống như dòng sông vỡ đê vậy.
Từng giọt từng giọt rơi trên lưng hắn.
Hoäc Tư Tước tràn đầy ý muốn giết người cuối cùng thân thể ngừng lại trong chớp mắt, đứng bất động.
Vẻ mặt lúc này của hăn thật sự rất đáng sợ.
Ánh mắt đỏ như máu, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú bởi vì vừa rồi thô bạo mà dính rất nhiều máu văng lên, liếc mắt nhìn lại, cực kỳ doạ người.
Nhưng mà hẳn cảm nhận được những chất lỏng nóng bỏng rơi xuống từ trên lưng, ý muốn giết người không khống chế được trên người hắn, rốt cục cũng từ từ hòa hoãn xuống.
"Bịch!"
Cuối cùng hắn ném con dao gọt hoa quả đẫm máu trong tay xuống.
Người trong phòng nhìn thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm, còn Hoắc Kiêu suýt chút nữa đã bị cắt cổ đã tê liệt hoàn toàn ngất đi.
Vài phút sau, Lãnh Tự dẫn người đi vào nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp sai người đi lên kéo Hoäc Kiêu giống như thịt thối đi.
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
Anh ta xử lý xong, cũng cảm nhận được sự khác thường của sếp, cho nên trực tiếp đi tới.
Ôn Hủ Hủ lúc này vẫn đang duy trì tư thế ôm lấy Hoäc Tư Tước từ phía sau, đột nhiên nhìn thấy Lãnh Tự tới, lúc này mới bừng tỉnh ngay lập tức buông tay rồi lui sang một bên.
"lối..."
Ngay cả khi cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể, cô vẫn cố chịu đựng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cô vừa làm cái quái gì vậy?
Cô bị điên rồi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!