Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.

Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.

Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.

Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.

“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”

“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.

Ôn Hủ Hủ ngừng lại.

Là cậu tìm Hoäc Tư Tước xin cô về?

Làm sao sế? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?

Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hẳn có ý buông tha cho cô.

“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”

“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy”

Người giúp việc già nói rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.

Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.

Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ.

Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.

Hôm qua quá ầm ï, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?

Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?

Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.

Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”

“Cậu, cháu... cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.

Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!

Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?

Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này. 

Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”

Măng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.

Ôn Hủ Hủ: ....

Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.

“Cậu ơi, cậu... đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là... chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”

“Hắn dám không gặp!”

Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.

Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.

Được, cứ để ông ầm ï vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được. 

Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy. Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.

Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.

Trời ạt

Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?

“Cậu à, cậu... gọi điện thoại cho hắn?”

“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.

Ôn Hủ Hủ: “..”

Không vấn đề.

Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.

Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.

Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrẳng, ngón tay lại không tự chủ năm chặt.  

“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?” “Có hẹn.”

Hoäc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.

Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.

Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trằng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.

Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.

Hắn dọa người vậy sao?

Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!