Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ảnh cưới của hắn.
Năm đó, lúc bọn họ kết hôn không chỉ không có chụp ảnh cưới, mà ngay cả giấy chứng nhận cũng do ông cụ Hoắc trực tiếp cầm một tấm ảnh của hắn rồi ghép với ảnh của cô.
Nghĩ lại thật đúng là đáng thương.
Còn bây giờ hắn và mối tình đầu của hắn xuất hiện trên màn hình, thật sự quá chói mắt.
Hon họ giống như kim đồng ngọc nữ được ông trời chúc phúc, người đàn ông thì đẹp trai anh tuấn, ngay cả mỗi một đường nét đều hoàn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Còn người phụ nữ thì giống như một cô công chúa được cưng chiều, như chim nhỏ dựa vào người bên cạnh, bất kể ai nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được cô ta đang rất hạnh phúc.
Hoá ra hôn lễ thế kỷ mà cô phóng viên nói là hôn lễ của bọn họ.
Ôn Hủ Hủ không biết đứng đó bao lâu.
Cho đến khi nhận được cuộc gọi của người bán căn nhà của Ôn gia, trước khi cô xuất phát Ôn Cận đã liên lạc trước với họ, họ thấy cô lâu như vậy mà vẫn chưa đến cho nên gọi điện thoại tới.
"Alo? Cô Ôn, cô đã xuống máy bay chưa?”
... tôi xuống rồi, tôi đến ngay” Ôn Hủ Hủ thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm bức ảnh kia có chút đau lòng, cô cúp điện thoại, chôn những cảm xúc không nên có trong lòng xuống.
Sau đó cô kéo hành lý rời khỏi sân bay.
Hiện tại, những chuyện này đã không có quan hệ gì với cô nữa.
Ôn Hủ Hủ đi vào nội thành đã lâu rồi cô không tới.
Cũng giống như ở sân bay, trong nội thành khắp nơi đều có thể nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ bọn, xuất hiện trên bảng quảng cáo khổng lồ, hoặc. khắp nơi đều có người bàn tán về chuyện này.
Đặc biệt một số lối vào của khách sạn gần như đều chật kín người.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy ngón tay nắm chặt có có chút trắng bệch, dứt khoát bảo tài xế đi đường vòng đến khu phố cổ.
"Bác tài, đến Đông Hoa Lý.
"Đông Hoa Lý? Không phải tất cả đều sắp bị phá bỏ sao? Sao cô lại đến đó?”
Tài xế rất ngạc nhiên khi nghe thấy địa danh này.
Ôn Hủ Hủ sững sờ: "Phá bỏ? Chuyện này xảy ra khi nào?”
Tài xế taxi nói: "Năm nay, cải tạo khu đô thị mới cho nên khu phố cổ về cơ bản đã bị phá bỏ, hiện tại nơi đó cũng không có ai ở.”
Người lái xe này được cho là người địa phương và khá hiểu tình hình ở đây.
Sắp phá bỏ?
Vậy tại sao cậu không nói với cô? Hơn nữa Đỗ Hoa Sanh biết rõ cô sẽ tới, mà cũng không bảo cô đến chỗ khác tìm ông ấy, vậy chứng tỏ ông ấy vẫn còn ở Đông Hoa Lý.
Không phải cô đã gửi cho ông ta rất nhiều tiền sao? Sao lại không chuyển đi chỗ khác?
Ôn Hủ Hủ vô cùng bất ngờ, vội vàng bảo tài xế tăng tốc chạy đi khu phố cổ.
Thật sự khi cô đặt chân đến nhà cậu, liếc mắt đã thấy trên tường bên ngoài có chữ "phá dở" màu đỏ cực lớn, cực kỳ chói mắt.
Tại sao ông ấy không nói chuyện này với cô?
Ôn Hủ Hủ lập tức xuống xe, sau đó chạy vào trong sân.
"Cậu cậu..."
"Ông có bị bệnh không? Hôm nay ông bảo nó về lại để làm gì? Để cho nó thưởng thức đám cưới long trọng của người đàn ông phụ lòng kia sao? Ông cảm thấy trong khoảng thời gian gần đây sống quá an nhàn, cho nên muốn kiếm chuyện phải không?”
Ôn Hủ Hủ mới gọi hai chữ cậu, trên gác xép bỗng nhiên truyền đến tiếng trách móc của một người phụ nữ trung niên, nghe như đang rất tức giận.
Ôn Hủ Hủ lập tức nuốt những lời còn lại vào trong miệng.
Đây là mợ của cô, Lưu Bội. Từ khi Đỗ Như Quân chết, bà tát cô một cái, cô cũng không dám nói chuyện với bà nữa, ngay cả khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy giọng nói của bà cũng không khống chế được lo lắng, sợ hãi.
"Tôi kiếm chuyện gì chứ? Không phải cũng vì hai đứa trẻ sao? Bà không thấy Mặc Bảo bị đánh thành ra như vậy sao?”
"Vậy có cần phải gọi nó về không? Đứa con gái của Lạc Thiên Nam kia vừa nhìn đã biết không phải loại người dễ chọc, cái con bé Hủ Hủ ngốc đó trở về nhìn thấy hôn lễ này, ông cảm thấy nó có thể lấy được chút lợi nào trong tay Lạc Du kia không? Tôi nói cho ông biết, không chừng nó bị kích thích rồi làm chuyện gì, đến lúc đó hai đứa nhỏ càng thảm hơn!”
Lưu Bội rất không khách khí mắng chửi chồng bà.
Đỗ Hoa Sanh nghe vậy cũng không nói được lời nào.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác đứng dưới lầu nghe...
Mợ nói sai rồi, cô sẽ không bị hôn lễ kích thích đến mức làm gì đó.
Tuy nhiên, bọn trẻ và người phụ nữ kia là chuyện cô quan tâm.
Hai đứa trẻ càng thảm hơn là có ý gì?
Ý kia có nghĩa là bọn trẻ hiện tại đang ở trong tay Lạc Du phải chịu khổ đúng không? Tình hình của bọn trẻ bây giờ thế nào? Nó ở đâu?
Hôm nay là hôn lễ của hai người đó, vậy con trai của cô sẽ bị ném đi đâu?
Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng nữa, cô chỉ cảm thấy trong trái tim có thứ gì đó đang bóp chặt, đau đớn và khó chịu, cô không quan tâm đến chuyện khác nữa.
Sau đó cô xoay người đi ra ngoài.
Cô phải đi gặp hai đứa con của mình trước...
Vịnh Thiển Thuỷ, Hoàng Đình số 1.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!