"Ring... ring..." "Alo?"
Cuộc gọi được kết nối không bao lâu bên kia đã có người nghe máy.
Đôi mắt long lanh to tròn của cô bé sáng lên: "Anh ơi, em là em gái anh đây, anh có nhớ em không?”
"Rất nhớ, em gái, em sống như thế nào rồi? Một ngày một đêm không gọi tới làm anh và anh Dận của em sắp lo lắng muốn chết.”
Giọng nói trẻ con véo von vừa bắt máy đã không ngừng phàn nàn, cô bé vừa nghe đã biết người nghe máy là anh Mặc Mặc lớn lên cùng cô.
Hả?
Một ngày một đêm à? Không phải hôm qua cô bé mới gọi sao?
Đôi tay nhỏ bé của Nhược Nhược tay cầm điện thoại này, đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên vẻ mờ mịt.
Tuy nhiên nói như thế nào cũng được, anh trai muốn cô gọi điện thoại tới, cô đã rất vui vẻ rồi.
Vì vậy cô mím miệng, bắt đầu phàn nàn: "Đó là bởi vì mẹ mấy nay không đi làm, cả ngày chỉ ở nhà làm em không có cơ hội để gọi cho anh”
Mẹ không làm việc sao?
Mặc Bảo ở bên kia điện thoại nghe thấy vậy có chút sửng sốt: "Vì sao mẹ không làm việc? Chẳng lẽ mẹ biết ba muốn cùng dì Lạc đăng kí..."
Mặc Bảo chưa nói xong thì đột nhiên Hoắc Dận ngồi bên cạnh cậu đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé che chặt miệng cậu lại.
"Em có điên không? Nói chuyện này với em ấy làm gì”
"ối..."
Mặc Bảo lúc này mới phản ứng lại, ngậm miệng lại.
Cũng may Nhược Nhược là loại người vô tri, cho nên cô bé căn bản không nghe thấy vừa rồi anh trai nói gì.
"Anh trai, vừa rồi em nghe mẹ nói mẹ muốn cậu trở về mua nhà của ông ngoại ấy."
“Thật sao?II"
Hai cậu bé nghe thấy lời này ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Mua nhà ông ngoại vậy đó không phải có nghĩa mẹ con bọn họ cũng sẽ nhanh chóng trở về sao.
Hai anh em vô cùng phấn khích.
Nhưng vào lúc này, dưới lầu bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe, vẻ mặt hai anh em thay đổi, vội vàng dặn dò em gái vài câu trong điện thoại, sau đó bọn họ lập tức tắt điện thoại.
Vài phút sau, quả nhiên là Hoắc Tư Tước và Lạc Du bước vào.
"Hai con đang làm gì vậy? Sao vẻ mặt lại hoảng hốt như thế?”
Ánh mắt Hoäc Tư Tước tương đối gay gắt, vừa và đã nhìn thấy hai đứa con trai từ trên lầu đi xuống, hẳn liếc mắt một cái đã phát hiện trên khuôn mặt nhỏ bé của bọn họ có gì đó không đúng.
Hoäc Dận nhất định sẽ không nói. Vì thế chỉ có Mặc Bảo nhanh trí giải thích:
"Không làm gì cả, con và anh trai ở trên lầu chơi cờ, đúng rồi, sao đột nhiên ba trở về vậy? Hôm nay ba không phải đi làm sao?”
"Đi làm gì? Hôm nay ba và dì Lạc của con phải đi xem khách sạn tổ chức tiệc đính hôn, hai đứa ở nhà phải nghe lời dì Vương.”
Hoäc Tư Tước vừa nhíu mày dặn dò hai cậu con trai, vừa nhấc chân đi lên lầu.
Hai cậu bé: "...
Xem khách sạn thì phải vào khách sạn, trở về nhà để làm gì chứ?
Xong rồi, không phải ba muốn lấy sổ hộ khẩu đi đăng kí kết hôn với người phụ nữ này chứ?
Hai anh em dường như cùng nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn chằm chằm phía trên lầu.
"Nào nào, hai bạn đẹp trai, lại đây xem dì mua gì cho các con nào? Của Hoắc Dận là mô hình robot biến hình phiên bản không còn sản xuất nữa. Còn Mặc Bảo, không phải con vẫn luôn mong ước tấm thẻ vàng trò chơi nào đó sao, dì cũng kiếm được mang nó tới cho con nè.”
Lạc Du không để ý tới sự thay đổi của hai đứa nhỏ, sau khi cô ta bước vào đã lập tức lấy đồ cô ta mang theo ra.
Chuẩn bị đưa cho hai đứa trẻ.
Thứ tốt như vậy, nếu đổi lại là trước kia thì hai đứa nhỏ này nhất định vui mừng như điên.
Nhưng hôm nay, đáp lại cô ta chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng và tràn đầy vẻ chán ghét, hai đứa trẻ liếc nhìn nhau sau đó lập tức chạy về phía cầu thang.
"Này! Hai đứa làm gì vậy? Sao lại chạy vậy? Không thích quà dì tặng cho mấy đứa sao?”
Lạc Du thấy vậy cảm thấy rất khó chịu. Hoắc Tư Tước lúc này đang tìm đồ trong phòng ngủ của mình ở tầng ba, hắn đang kéo ngăn kéo ra,
hắn đột nhiên nghe thấy dưới lầu có một tiếng "ầm", sau đó truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
"0a ~~~" "Em trai——" Sau đó truyền đến tiếng hét thất thanh của đứa trẻ khác, Hoäc Tư Tước vội ném đồ đi, sau đó xông ra khỏi phòng nhanh chóng chạy xuống.
"Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!