"Mẹ, mẹ bị đau đầu thật sao?"
Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ tỉnh quái, cô bé phát hiện ra mẹ đang giả vờ, nhân lúc không có người, bé ghé sát lại tai mẹ hỏi.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
Gô suy nghĩ một chút rồi vẫn nói nhỏ cho cô bé nghe: "Không phải, mẹ chỉ muốn ở bên các con lâu hơn thôi."
Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nhược Nhược lập tức sáng lên.
"Được rồi, bây giờ con sẽ đi nói với các anh, con sẽ nói các anh phòng bị thật tốt, khi nào thấy ba tới chúng con sẽ mật báo cho mẹ nha."
Sau đó bánh bao nhỏ thật sự lon ton chạy đi tìm hai anh trai.
Kết quả, cả một ngày dì Vương phát hiện mấy đứa nhỏ trong nhà có chút kì lạ.
Không phải đứa lớn đang chơi thì đột nhiên ra cửa nhìn ngang ngó dọc thì chính là tiểu thiếu gia Mặc Mặc đột nhiên giữ lấy máy tính bảng, vẻ mặt như đề phòng trộm.
Cuối cùng là bánh bao nhỏ Tiểu Nhược Nhược.
Cô bé càng buồn cười hơn, giữa ban ngày, bàn chân nhỏ nhón nhón trên mặt đất, thậm chí có một lần dì Vương đang nói cô bé, đột nhiên ngón tay trắng nhỏ của bé đặt lên môi "xuyt" một tiếng.
"Không được lên tiếng, dì Vương, lát nữa ba về sẽ không tốt đâu"
Dì Vương: ".."
Có ý gì?
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đang mong ba không về sao?
Vẻ mặt dì Vương trở nên khó hiểu.
Nhưng cuối cùng dì ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện này mà chuyên tâm làm công việc của mình.
Quả nhiên buổi trưa Hoắc Tư Tước trở về.
Từ khi chuyển đến nơi này, vì bệnh của Mặc Bảo nên nếu giữa trưa rảnh hắn sẽ về, thứ nhất là xem tình trạng của Mặc Bảo, thứ hai đương nhiên cũng chính là vì chăm mấy đứa nhỏ.
Thời gian đó trong nhà cũng chỉ có mình hắn.
Vừa về hản đã phát hiện ra một chuyện, bình thường khi hắn về sẽ rất khó để thấy ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ mà hôm nay lại đồng loạt ngồi ở phòng khách.
"Mấy đứa sao vậy? Sao lại ở đây?"
"Chúng con đang chờ ba về ăn cơm nha, ba, ba chưa ăn cơm đúng không?”
Đứa nhỏ đầu tiên lon ton chân ngắn chạy đến đương nhiên là con gái ruột của hắn, cô bé ngẩng đầu lên, mái tóc rối cũng đung đưa nhìn hắn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Trái tim Hoắc Tư Tước như tan ra.
Hắn cúi người ôm lấy bảo bối nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào của bé một cái: "Vẫn chưa, không phải ba về để ăn cơm với các con sao?”
"Được rồi, ba, bây giờ tụi con sẽ đi xới cơm cho ba" Con trai thứ hai chạy đi xới cơm cho hắn.
Về phần đứa lớn do chính tay hắn nuôi nấng. Đương nhiên cậu sẽ không nói nhiều như vậy,
cậu vô cùng lạnh lùng xoay người đi vào phòng bếp, không bao lâu sau đã cầm một bộ bát đũa ra!
Chú ý, chỉ có một bộ bát đũa! Hoắc Tư Tước: "..."
Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này đang định làm gì vậy?
Trên tầng, Ôn Hủ Hủ nằm trong phòng như ngồi trên bàn chông.
Cô sợ mấy đứa nhỏ ở dưới tầng không giải quyết được ba của mình, càng sợ hắn đột nhiên chạy lên, sau đó phát hiện cô giả bệnh, như vậy thì cô gặp rắc rối lớn rồi.
Ôn Hủ Hủ trốn trong chăn như gặp kẻ thù.
"Tiên sinh, ngài ăn xong cơm rồi sao?”
"Ừm, đã ăn xong”
Giọng nói thỏa mãn vì đã ăn no truyền đến từ tầng trên thì phải, Ôn Hủ Hủ nghe xong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Đã ăn xong thì chắc sẽ đi. Cô thoải mái nằm xuống, vén chăn ra khỏi đầu,đang định ra ngoài nhìn thử xem mọi chuyện có giống như những gì cô nghĩ không.
Nhưng không ngờ, cô vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình như âm hồn đột nhiên xuất hiện.
Không có chút báo hiệu nào, hẳn chẳn trước cửa phòng cô.
"Anh...Anh không phải đi rồi sao?"
"Sao? Cô đang chờ tôi đi?"
"Không...Không phải..." Ôn Hủ Hủ lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng lời cô nói ra càng nhanh thì
càng chứng tỏ cô đang bối rối như thế nào, lời nói dối này không có chút chân thật nào.
Khóe miệng Hoäc Tư Tước nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng chế giễu, hăn nâng chân đi vào.
"Tôi nghe nói hôm nay cô không cần Lạc Du khám? Khỏi rồi?"
"Không có!" Một giây sau người phụ nữ nào đó lập tức nhảy lên giường, dùng tốc độ cực nhanh nằm lại giường.
"Không có... Chưa có khỏi, ngực tôi đau, chân... chân cũng đau, không đi được."
Cô lắp ba lắp bắp phủ nhận mình khỏe, miêu tả vô cùng nghiềm trọng, cô cũng không quên nằm lấy chăn trên giường, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thống khổ.
Hoäc Tư Tước: '..."
Mắt hẳn hơi giật giật, hẳn thiếu chút nữa không nhịn được mà lật tẩy kĩ thuật diễn vụng về này của cô.
Nhưng cuối cùng hăn vẫn làm như không nhận ra điều gì: "Chưa khỏi mà không để cô ấy khám? Cô muốn tôi ném cô vào bệnh viện sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!