Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

 

Ôn Hủ Hủ tự mình đưa Hoäc Dận đi nhà trẻ.

Vẫn là nhà trẻ kia, nhưng giáo viên và viện trưởng đã đổi thành người khác, biến thành người tập đoàn Hoäc thị tự mình tuyển dụng.

"Mẹ, mẹ nhớ buổi chiều đến đón tụi con nha”

Sau khi mẹ con làm hòa, Tiểu Nhược Nhược lại quay lại làm tiểu thiên sứ đáng yêu quấn quýt bên cô, lúc vào nhà trẻ, cô bé đáng yêu yêu cầu Ôn Hủ Hủ đến đón mình khi tan học.

Đương nhiên Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý.

"Ừm, đương nhiên rồi, lúc mẹ đến mẹ sẽ mang bánh gato ô mai bảo bối thích ăn nhất đến, còn Dận Dận, mẹ sẽ làm bánh đậu xanh con thích ăn nhất đến được không?"

"Được ạ."

Cậu bé Hoäc Dận lạnh lùng cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu.

Sau đó hai đứa nhỏ đi vào trong. 

Ôn Hủ Hủ đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rồi lập tức quay về, cô muốn khám cho Mặc Bảo đang ở nhà xem bé có vấn đề gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Nhưng cô không ngờ, lúc cô quay lại biệt thự, bên ngoài cổng đã có thêm mấy người mặc áo đen đeo kính râm.

"Ôn tiểu thư, tổng giám đốc đã dặn, cô không thể đi vào đây”

"Vì sao?" Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: là mẹ đứa nhỏ, vì sao tôi không thể đi vào?"

TT: "Tổng giám đốc nói cô tự nghĩ nguyên nhân, ngài ấy hi vọng cô lập tức rời đi, nếu không ngài ấy

cho phép chúng tôi gặp cô ở đâu là ném ra ở đói"

Khuôn mặt những vệ sĩ này lạnh như băng, lời nói ra cũng vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Ôn Hủ Hủ như bị giáng một gậy vào đầu. Muốn tự cô nghĩ nguyên nhân?

Chẳng lẽ hẳn đang nói đến câu không cần con của cô?

Không, đó là cô nói bậy, không có chuyện cô không cần con được, những lời kia đều là những lời cô nói lúc nóng giận, lúc đó cô không suy nghĩ nên mới nói như vậy.

Ôn Hủ Hủ hốt hoảng, cô vội vội vàng vàng giải thích với họ: "Không phải, mấy người nghe tôi nói, những lời kia đều là những lời nói nhảm khi tôi cãi nhau với tổng giám đốc của mấy người mà thôi, đó đều không phải thật."

"Chúng tôi không biết cô đã nói gì với tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi nhận được mệnh lệnh không cho phép cô đến gần nơi này nửa bước, Ôn tiểu thư, tốt nhất cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”

Ngữ khí khi nói câu cuối cùng của những vệ sĩ này không chút khách sáo nào.

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt như giấy.

Người đàn ông kia phải hung ác với cô đến mức này sao?

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, là do lúc trước cô nói những lời đó, cũng là do cô đã không quan tâm đến tụi nhỏ hai tháng này, bây giờ hắn không cho cô gặp cũng đâu có sai?

Ôn Hủ Hủ vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn căn biệt thự này một lúc lâu rồi mới máy móc lê đôi chân như rót chì của mình rời đi như một con rối.  

Vệ sĩ thấy vậy thì gọi điện thoại báo cáo: "Trợ lí Lâm, người phụ nữ kia đã bị chúng tôi đuổi đi rồi."

Lâm Tử Dương: ..."

Anh ta cũng không biết nên nói gì, anh ta đưa mắt nhìn văn phòng tổng giám đốc đang đóng kín cửa rồi cúp điện thoại.

Hôm nay boss có chút khác thường, mặc dù lúc anh ta báo cáo người phụ nữ kia đã quay về gặp mấy đứa nhỏ, lúc đó đúng là hẳn đã phần nộ.

Nhưng sau đó hẳn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hảẳn không khiến công ty trở nên náo loạn, cũng không có nổi giận với những người đến tìm hẳn, nếu là trước đây, dựa vào tính khí của hắn thì chỉ sợ công ty đã như địa ngục rồi.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là tức giận trong im lặng? Hay là chờ về rồi mới tính sổ với người phụ nữ kia?

Lâm Tử Dương vẫn luôn thấp thỏm. “Trợ lí Lâm, lễ tân gọi điện thoại lên nói có một

tiểu thư họ Ôn muốn tìm tổng giám đốc, chúng tôi cho cô ấy lên nhé?" 

"Cái gì?"

Trái tim treo mấy tảng đá của Lâm Tử Dương đang lơ lửng trên không trung, vừa nhận được cú điện thoại này, anh ta lập tức phun hết trà trong miệng ra.

Ôi chao, đúng là sợ gì gặp đó mà.

"Để cô ấy lên làm gì? Gặp tổng giám đốc đều phải hẹn trước, mấy người quên hết rồi sao? Chuyện này cũng cần phải hỏi à?” Trong lúc hoảng loạn, anh ta không ngừng mắng người thư kí kia.

Thư kí bị dọa đến sắp khóc, liên tục nhận lỗi sai.

Lâm Tư Dương: "Cmn..."

Mấy phút sau, cuối cùng văn phòng tổng giám đốc cũng mở ra, Lâm Tử Dương lập tức ném điện thoại ra đứng lên: "Tổng giám đốc, ngài muốn ra ngoài sao?”

"Ừm, có khách ở trung tâm Thế Mậu, cậu đi với tôi" Vẻ mặt Hoäc Tư Tước lạnh nhạt, vì đã lâu không nghỉ ngơi tốt nên có thể thấy được sự mệt mỏi giữa lông mày và tơ máu trong mắt.

Nhưng tuyệt đối không có chút phẫn nộ nào. 

Lâm Tử Dương hơi hé miệng, một lát sau, sau khi boss nhà mình rời đi, anh ta cầm lấy chìa khóa xe đi phía sau.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!