"Đúng, tập đoàn Hoắc thị chúng ta hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy lại một tỷ về, nhưng vì sao Hoắc Tư Tước lại không cho phép làm vậy chứ? Anh ta có mục đích gì?"
Trong buổi chiều yên tĩnh tại vườn hoa, có mấy người đang tham gia một bữa tiệc xã giao nhỏ, tất cả đều là cổ đông trong công ty.
Chỉ là cổ phần trong tay họ không nhiều, người có nhiều cổ phần nhất cũng chính là chủ nhân căn biệt thư này, cổ đông họ Dương.
"Đừng nói lung tung, Hoắc tổng làm vậy chắc chắn cũng là có lí do"
Không ngờ ông ta lại quát lớn đám người kia, nói bọn họ đừng nói lung tung.
Kết quả đám người kia nghe xong thì càng tức giận bất bình hơn: "Còn có thể vì gì nữa? Tổng giám đốc Dương, ông đừng quên, nơi này của anh ta có vấn đề, chứ ai có thể làm ra chuyện đó được?”
Đột nhiên có người đưa tay chỉ lên đầu mình, ra hiệu cho bọn họ biết nơi này của người trong miệng họ có vấn đề.
Cổ đông họ Dương kia nghe xong, sắc mặt càng trầm hơn: 'Ăn nói cho cẩn thận! Lời này có thể nói lung tung được sao? Mấy lời đồn nhảm mà thôi, đừng có loan truyền bậy bạ!"
Ông ta vô cùng tức giận, nhiều lần yêu cầu những người này không nói linh tinh.
Nhưng thực tế những người này dám nghị luận như vậy trước mặt ông ta đã cho thấy có nhiều thứ thật ra đều được ông ta ngầm đồng ý.
Đúng là rất khó lay động vị trí của Hoäc Tư Tước.
Nhưng nếu như ông ta có thể tác động hắn ở một khía cạnh khác thì sao? Hăn còn có thể phản kháng được sao?
Sau khi tiệc trà kết thúc, cổ đông Dương quay về thư phòng.
Thư kí của ông ta cũng đi theo, khi không còn thấy ai, anh ta không nhịn được mà nói: "Lão gia, chúng ta lật đổ Hoäc Tư Tước thì người cầm quyền mới của Hoäc gia sẽ cho chúng ta tất cả sao?"
"Đương nhiên, trừ phi hắn không muốn có được Hoäc thị!"
Người này nham hiểm cười, sau đó ông ta vô cùng vui vẻ cầm gậy golf đi ra ngoài...
Nước Mỹ, phố Wall.
Cuối cùng hôm đó Ôn Hủ Hủ chỉ hoàn thành được một đơn thời hạn giao hàng mấy chục vạn.
Hơn nữa còn phải nưa năm sau mới có thể giao dịch.
Tiếp tục như vậy thì sao cô có thể kiếm tiền được?
Lúc Ôn Hủ Hủ về đến nhà bạn Kiều Thời Khiêm, tâm trạng mấy ngày sau đều vô cùng sa sút.
Mấy ngày nay Ôn Cận cũng vô cùng trầm tính, cậu không đến quấy rầy cô, cũng không đến hỏi cô cái gì, mãi đến hai ngày sau, cậu thấy Ôn Hủ Hủ không có ý định rời khỏi đây mới đến hỏi thăm.
"Chị, hay là chúng ta dọn ra ngoài trước đi?” "Hả?" Ôn Hủ Hủ đang phiền lòng, nghe xong lời này thì hỏi lại theo bản năng: "Dọn ra ngoài? Chuyển đi đâu?"
Thái độ Ôn Cận có chút cung kính: "Mấy hôm nay anh Kiều không ở đây, chúng ta ở lại cũng không tiện, dù sao cũng không phải lập tức quay về, chỉ bằng chúng ta tìm nhà trọ để thuê trước."
"Đúng đúng đúng, em không nói thì chị cũng quên mất, vậy được, em đi tìm thử đi"
"Được." Ôn Cận quay người đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ đang bận suy nghĩ nên cũng không chú ý, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra em trai mình căn bản không quen thuộc với nơi này, hơn nữa ngôn ngữ cũng không tốt.
Não cô bị chập sao? Vậy mà lại để cậu đi tìm phòng.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là khoảng một tiếng sau, thiếu niên quay về nói với cô rằng cậu đã tìm được phòng.
Thật hay giả vậy?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn cậu, lên tiếng hỏi: "Sao em tìm được? Không phải em không giao tiếp được họ sao?"
"Hả?" Thiếu niên đứng trước mặt lập tức thay. đổi sắc mặt: "Em chỉ là... không thông thạo khẩu ngữ, nhưng em có thể nhìn rồi giao tiếp bằng viết chữ.
Hóa ra là vậy.
Ôn Hủ Hủ không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô cùng cậu dọn ra khỏi đây.
Buổi tối, Kiều Thời Khiêm nhận được tin thì gọi điện đến hỏi tại sao Ôn Hủ Hủ lại dọn đi. Anh ta nói mình chỉ về Clear xử lí chút việc, không bao lâu nữa sẽ về.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ, cô chỉ có thể tùy tiện †ìm một cái cớ.
"Em tìm được một chỗ khá gần phố Wall, như vậy cũng thuận tiện để em trao đổi với Lâm Ân tiên sinh"
"Vậy sao, vậy được rồi, nhưng anh nghe nói lần này em đi theo ông ta làm hạng mục Thương Khung Nhật Bản, không phải ông ta rất tán thưởng em sao? Sao lại chỉ cho em một thời hạn giao hàng?"
Đột nhiên anh ta hỏi câu này.
Ôn Hủ Hủ còn đang đau đầu vì việc này, nghe anh ta nói vậy thì cũng bực bội nói: "Đúng vậy, chắc ông ta vẫn chưa tin tưởng em, hơn nữa câu nói hôm
trước của em có lẽ khiến ông ta đề phòng”
"Em nói muốn kiếm tiền chân chính sao?”
"Đúng, hạng mục của mấy người đi cùng tụi em đều là hạng mục được đầu tư nhiều, tất cả đều kiếm được hơn trăm vạn." Ôn Hủ Hủ tức giận bất bình.
Bỏ vốn đầu tư tiền về khá nhanh.
Kiều Thời Khiêm nhìn tài liệu liên quan đến Thương Khung Nhật Bản trong tay, ánh mắt hơi thay đổi: "Có lẽ em có thể trực tiếp đi tìm người phụ trách Thương Khung Nhật Bản."