Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.
Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mế xông vào cuộc sống của hắn.
Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.
Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.
Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.
Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.
Đương nhiên ngoại trừ số lần.
Hôm sau.
Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.
Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.
Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.
"Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?"
"...Không sao."
Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
Cậu đã làm gì vậy?
Kiều Thời Khiêm càng nghỉ ngờ hơn, anh ta đưa tay định mở cửa phòng Ôn Hủ Hủ.
Lúc này Ôn Cận ngăn anh ta lại: "Anh đừng vào, tối hôm qua chị tôi ồn ào cả đêm”
Ôn ào?
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi: "Ồn ào cái gì? Chị cậu làm sao?”
Ôn Cận lại ngáp thêm một cái: "Tôi không biết, bên trong không ngừng có tiếng động, còn có cả tiếng giường rung nữa, à, có lẽ chị tôi lạ giường nên quay qua quay lại không ngủ được."
Ôn Cận đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu chắc chắn chị gái mình cựa quậy cả đêm là vì lạ giường.
Kiều Thời Khiêm nghe xong thì mặt lập tức tái đi!
Lạ giường?
Sao có thể? Buổi tối hôm trước còn ngủ được sao bây giờ lại lạ giường?
Còn nữa, lại còn là tiếng giường rung...
Trong đầu Kiều Thời Khiêm lập tức nhảy ra một cảnh tượng, sắc mặt anh ta lập tức vừa đỏ vừa trắng, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa này rồi bắt người bên trong ra.
Hoắc Tư Tước!
Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chạy đến chỗ này làm loạn!
"Anh Kiều? Anh Kiều, anh không sao chứ? Sao. sắc mặt của anh kém vậy? Anh có cần tôi dìu anh đi nghỉ ngơi không?"
"Không cần!" Kiều Thời Khiêm lập tức từ chối.
Vẻ mặt anh ta như nuốt trúng ruồi, nhìn lướt qua cánh cửa sau đó mặt xanh mày xám rời đi.
Ôn Cận yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh †a, mãi cho đến khi không còn thấy nữa cậu mới ngáp một cái, sau đó đi về căn phòng bên cạnh của mình đi ngủ.
Mãi đến hai giờ chiều, hai chị em này mới trước sau tỉnh dậy.
Lúc dậy, toàn thân Ôn Hủ Hủ đau nhức như tan thành từng mảnh, thiếu chút nữa cô đã ngã ngược về giường.
Trời ơi, cô làm sao vậy?
Tối hôm qua cô say quá, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô cúi đầu mới phát hiện dấu đỏ dày đặc trên người, nơi nào đó cũng vô cùng đau, lúc này trong đầu cô mới xuất hiện một số kí ức vụn vặt của tối hôm qua.
Cô lập tức bùng nổi!
"AI Hoắc Tư Tước cái đồ khốn nhà anh!"
"Chị? Chị sao vậy? Chị dậy rồi sao?”
Đúng lúc này Ôn Cận đã thức dậy đứng bên ngoài gõ cửa phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ có thể nhanh chóng bịt chặt miệng, sau đó khó khăn đi đến nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, lúc mở cửa ra, vẻ mặt cô đã khôi phục như ngày thường.
"Tiểu Cận, sao vậy?"
"Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến."
Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tỉnh thần vô cùng sảng khoái.
Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: "Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?”
Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: "Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói ấn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về”
Sớm như vậy đã tìm cô?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: "Thật sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!