"Là như vậy, không phải cô muốn gặp Hoắc Dận tiểu thiếu gia sao? Hiện tại đây là cơ hội duy nhất cô gặp con trai, cô có thật sự muốn hay không?"
“Có thật không?!” Ôn Hủ Hủ kinh ngạc đến mức không thể tin vào tai mình.
Trợ lý Lâm ở ở đầu dây điện thoại gật đầu một cái rồi nói tiếp: "Đúng vậy, chỉ cần cô có thể trị bệnh cho tổng giám đốc. của chúng tôi, tôi có thể cam đoan cho cô mỗi ngày đều có thể gặp con mình.”
"Bệnh của tổng giám đốc?"
"Vâng, tôi cũng không giấu cô, sở dĩ hôm nay tổng giám đốc không đưa cô về Hoäc gia, là bởi vì sau khi ngài cãi nhau với cô trên thuyền, huyết áp trong não tăng cao, sau đó lại hôn mê bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện. Cho nên, nếu cô thật sự có bản lĩnh để cho ngài ấy ngủ ngon giấc, ngài ấy cũng sẽ không có lý do gì không cho cô gặp tiểu thiếu gia Hoắc Dận?”
Tiểu Lâm cuối cùng cũng nói ra sự sự thật, hơn nữa, vì để Ôn Hủ Hủ đồng ý, anh ta còn không chút giấu diếm đem chuyện Hoäc Tư Tước hôn mê trên thuyền nói cho cô biết.
Lời vừa dứt, bên này Ôn Hủ Hủ có hơi sửng sốt.
Người đàn ông đó vẫn nằm viện?
Thảo nào lúc cô xuống thuyền, không thấy Dận Dận, cũng không nhìn thấy hắn, thì ra là đã xảy ra chuyện.
Ôn Hủ Hủ nhịn không được có chút vui sướng khi hẳn gặp chuyện không may: "Tôi đương nhiên là có bản lĩnh này, tình hình của anh anh ta không chết tại chỗ đã không tệ rồi.”
Tiểu Lâm: "......”
Đợi một hồi sau, Tiểu Lâm mới thở dài nói tiếp: “Cho nên tôi mới tìm đến phu nhân, cô yên tâm, chỉ cần cô có thể trị khỏi bệnh cho ngài ấy thì mọi mọi chuyện đều dễ nói chuyện, tuy rằng bây giờ ngài ấy không cho cô gặp tiểu thiếu gia, nhưng cô vẫn luôn là mẹ của tiểu thiếu gia, đến lúc cô đến nhà gặp được tiểu thiếu gia, hai mẹ con bồi dưỡng tình cảm, cho dù tổng giám đốc muốn ngăn cản cũng không ngăn được."
Câu nói cuối cùng chính là mấu chốt, gần như là trong nháy mắt, Ôn Hủ Hủ nghe xong liền cảm động.