"Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?"
Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.
Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.
Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?
Hoäc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: "Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào."
"Ai tin được?" "Em nói cái gì?" Ánh mắt người đàn ông lập tức. trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và
phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.
"Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?"
"Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?"
"Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn "tiêu diệt” người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?”
Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Cảnh tượng này dùng hai chữ "điên cuồng" để miêu tả cũng không đủ.
Thật tuyệt vọng!
Cuối cùng Hoäc Tư Tước cũng không nói thêm gì.
Khuôn mặt hẳn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy. SỤP.
'Thậm chí chuyện này cô cũng biết.
Ai nói cho cô biết? Không, chuyện này không quan trọng.
Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
"Không phải, Hủ Hủ, trước tiên em nghe anh giải thích được không?” Hản bắt đầu luống cuống, hắn đưa tay kéo cửa xe muốn mở ra, sau đó cưỡng chế kéo người phụ nữ trong xe ra.
Nhưng Ôn Hủ Hủ đã sụp đổ hoàn toàn mất khống chế.
"Hoäc Tư Tước, tôi hận anh, anh nhìn đi, vì anh mà cuộc sống của tôi đã biến thành cái gì rồi? Chẳng qua ngày bé tôi chỉ làm một việc có lỗi với anh mà thôi, bây giờ anh biến tôi thành cái gì rồi? Tôi hủy hoại Ôn gia, bây giờ ngay cả Đỗ gia cũng bị tôi hủy hoại, tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao vậy Hoắc Tư Tước?”
Cô gần như hét lên cái tên kia.
Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, trái tim sợ hãi đến mức hơi thở cũng dừng lại, hắn dùng sức nắm lấy cửa xe, dùng ngữ khí hèn mọn chưa từng có để cầu xin.
"Đúng, đều là lỗi cua anh, anh xin lỗi, trước tiên em mở cửa xe đi được không? Ngoan."
Hắn bắt đầu dỗ dành cô như dỗ dành trẻ nhỏ.
Nhưng người phụ nữ đã đợi hẳn lâu như vậy không còn nghe nữa, cô ngồi trong xe nhắm chặt mắt, sau đó mở mắt nhấn chân ga rời đi.
Chiếc xe lập tức lao nhanh ra ngoài.
"Ôn Hủ Hủ, em quay lại cho anh”
Hoäc Tư Tước đứng phía sau hét lớn, hai mắt hắn như muốn nứt ra, nhưng đổi lại cũng chỉ là làn
khói nơi đuôi xe và bóng chiếc xe dần rời xa.
Giờ phút này, người phụ nữ kia quyết liệt đến mức không quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút.
Khi tin tức được truyền đến nhà cũ Hoäc gia, ông cụ Hoắc kinh ngạc đến mức ngồi bật dậy.
"Anh nói ai chết rồi?"
"Lão gia, là con gái Đỗ Hoa Sênh, theo lời vợ Lưu Bội của ông ta nói, bà ta tận mắt nhìn thấy con gái mình chết trong tay người mà thiếu gia phái đi, cho nên bây giờ thiếu gia và Ôn tiểu thư đã cãi nhau."
Quản gia Hà nói rõ mọi chuyện.
Ông cụ nghe xong, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi: "Nó là đồ ngốc sao? Đã muốn sống với đứa nhỏ kia thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?"
Ông cụ gấp đến mức xuống giường muốn tự mình đến bệnh viện.
Nhưng đúng lúc này có một người xông vào biệt thự, sau khi vào nhà, hẳn không quan tâm bản thân có quấy rầy hay không, một chân đá cửa "ầm" một tiếng, cả người cũng lảo đảo bước vào.
"Hoäc Diên Anh, ông đi ra đây cho tôi, Hoäc Diên Anh!"
Tiếng kêu gào như thú dữ bị nhốt trong lồng vang lên trong căn biệt thự vắng người, không bao lâu sau, người trong nhà cũ Hoäc gia đều biết.
Vẻ mặt quản gia Hà lập tức thay đổi.
Đây không phải là giọng thiếu gia sao? Sao hắn lại đột nhiên đến đây?