Cô vốn nghĩ rằng mình là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hóa ra lại thành người bỏ đá xuống giếng.
Cô vốn nghĩ rằng là đại ân đại đức, cuối cùng lại thành một trò cười lớn, cô thật ngây thơ, người ta từ trước đến nay có lẽ đều xem cô là trò hề.
Đúng là buồn cười!
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ rời đi như thế nào cô cũng không biết, cô chỉ nhớ sau khi lê đôi chân nặng như trì rời đi, tinh thần cô đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đã đến ngục giam bản thân vừa đến ban ngày từ lúc nào không biết.
"Ba, con sai rồi, con không nên làm vậy, nếu như có thể quay ngược thời gian, con chắc chắn sẽ
không lựa chọn như vậy."
Ôn Hủ Hủ quỳ xuống trước ngục giam trong đêm tối.
Hôm nay, lúc cô đi vào bên trong.
Cô vẫn nói với ba rằng bây giờ cô sống rất tốt, cô không hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Thật buồn cười làm sao.
Ôn Hủ Hủ mất hồn mất vía, không biết quỳ ở đây bao lâu.
Lúc Hoäc Tư Tước tỉnh lại đã là một tiếng sau.
Hắn mở mắt, do bị thôi miên quá lâu nên mới đầu sẽ xuất hiện trạng thái mơ hồ, mãi đến mấy phút sau ý thức của hắn mới quay lại, thấy trong phòng là ánh đèn sáng, ánh mắt hắn hơi thay đổi, sau đó lập tức bật dậy.
"Lạc Du! Rốt cuộc cô để tôi ngủ bao lâu?" Ngữ khí của hắn vô cùng nặng nề, có thể thấy được tâm trạng của hắn bây giờ tệ đến mức nào.
Từ khi Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc rời đi, Lạc Du vốn có chút bất an, vừa thấy dáng vẻ này của hắn, vẻ mặt cô ta đã lập tức trở nên căng thẳng hơn.
"Tôi chỉ muốn cho anh ngủ ngon mà thôi, anh ngủ cũng không lâu."
Hắn hung dữ trừng mắt với người phụ nữ kia, sau khi Hoäc Tư Tước xuống giường, hắn cầm lấy áo khoác rồi lập tức rời đi.
Đi luôn rồi?
Cô ta có nên nói cho hắn biết người phụ nữ họ Ôn kia vừa đến đây không?
Lạc Du có chút do dự.
Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông kia rời đi, mãi cho đến khi xe hắn biến mất trong đêm tối mới thu ánh mắt lại.
"Bác sĩ Lạc, chúng ta không nói cho Hoắc tiên sinh biết vợ ngài ấy đến đây sao? Lúc cô ấy rời đi
sắc mặt rất tệ, có khi nào xảy ra chuyện gì không?”
Trợ lí ở phía sau thấy thế thì không nhịn được mà hỏi.
Lạc Du vừa nghe xong sắc mặt đã trầm xuống. "Nói cái gì? Cô ta đến tìm tôi chứ không phải anh ấy, tôi chỉ kể hết những gì cô ta hỏi theo ý cô ta
muốn, cô ta không chịu được thì trách ai?”
Từ trước đến nay cô ta chưa từng tức giận như vậy.
Mà trước đó cô ta cũng sẽ tuyệt đối không có tâm trạng như thế này.
Hoäc Tư Tước lái xe về vịnh Thiển Thủy.
Hắn đang định di vào biệt thự tìm Ôn Hủ Hủ để giải thích với cô chuyện mình không thể quay về đúng giờ để đi thăm tù với cô thì đột nhiên di động vang lên.
"Alo?"
"Tổng giám đốc, không ổn rồi, Đỗ Như Quân chết rồi!"
Là giọng Lãnh Tự, trong đêm khuya gió lạnh, câu nói của anh ta giống như tiếng sấm, Hoặc Tư Tước vừa nghe xong đã cảm thấy lỗ tai ong lên.
"Chết rồi? Tôi đâu có nói anh giết cô ta!"
"Vâng, tôi cũng không ra tay, nhưng vừa rồi cô ta cãi nhau với ba mẹ xong thì chạy ra ngoài, sau đó phát hiện chết trên đường lớn, người đứng bên cạnh là người của chúng ta."
Lãnh Tự vội vàng giải thích.
Dường như anh ta cũng đang muốn giải thích mình không có chút liên quan nào đến chuyện này.
Nhưng từ khi anh ta nói câu "tại hiện trường Đỗ Như Quân chết có người của Hoäc thị” xong, ngữ điệu đã trở nên bất lực đến cùng cực.
Hoắc Tư Tước cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cuối cùng sắc mặt hẳn trở nên vô cùng khó coi.
"Vậy anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!"
"Đã tiến hành điều tra, nhưng tổng giám đốc, Lưu Bội đuổi theo cô ta, bà ta tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ..."
"Bộp...
Không còn âm thanh nào ngoài âm thanh đập điện thoại xuống đất vì quá tức giận của người đàn ông.
Đập xong ngón tay hắn cũng run lên.
Đỗ Như Quân chết rồi, ở hiện trường còn có người của Hoắc thị, mà tất cả đều bị Lưu Bội nhìn thấy.
Hoäc Tư Tước lấy lại tinh thần, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi, chân cũng nhanh chóng sải vào biệt thự, hắn phải nhanh chóng tìm được Ôn Hủ Hủ, sau đó nói rõ mọi chuyện với cô trước.
Nhưng khi hẳn vào trong biệt thự mới phát hiện không có ai.
"Phu nhân đâu?"
"Cô ấy ra ngoài tìm ngài mà? Tiên sinh, ngài không gặp cô ấy sao?"
Dì Vương vội vàng đi ra từ phòng mấy đứa nhỏ, thấy sắc mặt nôn nóng của chủ nhân thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Hoäc Tư Tước dừng bước.
Cô đi tìm hắn? Đi đâu để tìm hắn?
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên vẻ mặt của Lạc Du khi hắn trở về, cô ta đột nhiên không dây dưa với hẳn như thường ngày, cảm xúc không tốt trong lòng ngày càng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!