"Con có... chứng cớ gì chứng minh con bé làm sao?"
"Có!" Ôn Hủ Hủ lấy USB có toàn bộ bản thảo cất ở căn hộ của mình ra.
"Cuốn sách con viết lúc trước, trước khi được. xuất bản đã được con sửa qua, mà bản thảo lấy từ chỗ Cố Hạ, từng câu từng chữ bị sai trong đó, bao gồm cả dấu chấm câu con không cẩn thận dùng sai đều giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ."
"Dựa vào đâu? Con dám nói mình chưa từng đưa thứ này cho người khác sao?”
"Chưa từng, ngoài bản thảo con sao chép ra để đưa cho Như Quân, nhưng thứ khác con đã mang hết ra nước ngoài, con không có khả năng đưa cho người khác đâu mợ."
Ôn Hủ Hủ khẳng định bằng ngữ khí chưa bao giờ có.
Lời vừa dứt, cuối cùng khuôn mặt của Lưu Bội ngồi ở trước mặt cô cũng tái đi, giống như vừa có một ai đó dội một thùng nước lạnh từ trên đỉnh đầu bà xuống, một giây sau, ngay cả ánh sáng trong mắt bà cũng tắt.
Thật ra Lưu Bội là một người rất mạnh mẽ.
Mặc dù năm đó Ôn gia có ân với Đỗ gia nhưng chuyện này không có chút liên quan nào đến Lưu Bội, nhưng vì bà là vợ của Đỗ Hoa Sênh nên lúc Ôn gia ngã xuống, bà đã cố gắng hết sức để vực nó dậy.
Kiểu người như thế này là người rất kiêu ngạo.
Ánh mắt bà không chứa được nửa hạt cát, chuyện gì cũng có thể biến thành sự kiêu ngạo của mình, nhưng tất cả mọi thứ bà làm lúc này lại bị con gái mình phá hỏng không sót lại gì!
Ôn Hủ Hủ nhìn người mợ đang bị đả kích nặng nề của mình, đột nhiên cô có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho bà biết.
"Mợ, con... con không có yêu cầu gì khác, mợ, chuyện này vì con mà mới xảy ra, nếu như con không thể ngăn chuyện này lại thì cũng không khác con đang tự tay giết anh ấy là bao, mợ, mợ hiểu lòng con không?”
"Vậy con muốn làm thế nào?” Một lúc lâu sau, cuối cùng Lưu Bội cũng ngẩng
đầu lên, khuôn mặt không còn chút máu của bà mang theo sự hoảng sợ.
Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị xiết chặt.
Cô không chịu được ánh mắt của mợ mình, cô quay đầu nhìn về phía khác: "Mợ yên tâm, con sẽ không lấy mạng cô ta, hôm nay con đến đây cũng chỉ muốn chào hỏi hai người, nếu như cô ta vẫn còn khư khư cố chấp thì con sẽ không ngại dùng bất kì thủ đoạn nào để cô ta dừng chuyện này lại"
Bất kì thủ đoạn?
Lưu Bội lập tức hoảng sợ: "Con muốn làm gì? Cái gì gọi là bất kì thủ đoạn? Nó là đứa con gái duy nhất của cậu con, cho dù... nó làm sai, con cũng không thể cho nó thêm một cơ hội sao?”
Cuối cùng bà vẫn chọn bảo vệ con mình.
Ôn Hủ Hủ nhìn bà một cái, cũng không trách bà, cô cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được tấm lòng của bà.
"Con đã cho rồi, trước khi đến đây con đã gọi điện thoại cho cô ta, nhưng cô ta không thừa nhận. Mợ, mợ phải hiểu, cho dù chuyện này con không ra tay thì Hoắc Tư Tước và ông cụ Hoắc chẳng mấy chốc cũng sẽ tìm đến đây, bây giờ họ đã biết con là người viết cuốn sách kia, Cố Hạ cũng đã ở trong tay họ, mợ cảm thấy Như Quân có thể trốn được bao lâu?"
Cuối cùng Lưu Bội cũng không phản đối, sắc mặt bà càng tái đi.
Đúng vậy, bây giờ chỉ có cháu gái, nếu như con gái thật sự không chịu nói, nếu như người nhà họ Hoäc đến tìm thật thì nó còn mạng sao?
Lưu Bội nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy. xuống.
"Vậy con muốn làm gì? Đưa nó sang nước ngoài? Hay là nhốt nó lại?"
"Vô dụng, con muốn cô ta vĩnh viễn mất đi kí ức này"
Ôn Hủ Hủ vô cùng bình tĩnh nói.
Nhưng Lưu Bội nghe xong lại mở to hai mắt, bà khó tin nhìn cô cháu ngoại này, lầm tưởng không biết mình có nghe nhầm không.
"Con nói gì? Mất kí ức? Con có ý gì?"
"Ý của con chính là làm cô ta hoàn toàn mất đi kí ức này, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm ra chuyện này lần nữa”
"Con điên rồi!" Lưu Bội giận dữ, bà kích động đến mức đứng bật dậy: "Con xóa sạch kí ức của con bé, vậy chẳng phải con bé cũng sẽ không nhớ được chuyện gì nữa sao?"
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt gật đầu: "Đúng, nhưng ít nhất cô ta có thể giữ được mạng của mình”
"Con... Lưu Bội tức đến mức muốn nổ tung.
Bà hoàn toàn không ngờ phương pháp giải quyết cuối cùng mà cháu gái đưa ra lại là cách này.
Nhưng lúc bà muốn mắng cô thì lại phát hiện mình căn bản không thể phản bác được.