"Đây không phải là tỉnh rồi sao?"
Bác sĩ họ Lạc kia vừa vào đã thấy Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên giường, cô ta lạnh nhạt nhìn lướt qua cô một cái, sau đó cầm hòm thuốc đi qua dì Vương.
Bác sĩ này đúng là tùy tiện.
Ôn Hủ Hủ nhìn cô ta không nói gì, cảm thấy có chút bất ngờ.
"Vén quần áo lên!"
"Làm gì?"
"Đương nhiên là để kiểm tra cho cô rồi, đêm hôm khuya khoät còn bị gọi đến, cô cho rằng tôi đến chơi sao?"
Nữ bác sĩ đứng trước giường nhìn Ôn Hủ Hủ không hiểu ý thì lạnh nhạt nói một câu, nhìn có vẻ
không quá kiên nhẫn.
Dì Vương đứng phía sau thấy vậy thì nhanh chóng muốn giải thích: "Bác sĩ Lạc, Ôn tiểu thư là..."
"Không cần, tôi là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình như thế nào."
Ôn Hủ Hủ ngắt lời dì Vương, ra hiệu dì ta không cần giải thích thay mình, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng không chút cảm xúc nhìn nữ bác sĩ kia.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, nữ bác sĩ kia lại không ngạc nhiên chút nào.
"Tôi biết cô là bác sĩ, nhưng bây giờ cô đang là bệnh nhân của tôi, nếu như cô xảy ra chuyện gì tôi sẽ phải chịu trách nhiệm”
Sau đó cô ta trực tiếp đưa tay nhấn vào chỗ bị thương của Ôn Hủ Hủ.
A...
Ôn Hủ Hủ lập tức cảm thấy bụng đau nhức, cô cong người cúi xuống, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Bác sĩ Lạc, cô..."
"Lạc Du! Cô làm cái gì vậy?"
Dì Vương thấy vậy, đang định tiến lên ngăn cản, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi chỉ khoác một chiếc áo choàng màu trắng thắt dây lỏng lẻo đi ra, hắn lạnh lùng quát to một tiếng.
Lúc này nữ bác sĩ mới thả tay ra.
Dì Vương thấy vậy thì lập tức đến đỡ Ôn Hủ Hủ: "Ôn tiểu thư, cô không sao chứ? Cô thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ: ".."
Chỉ trong vài giây cô đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ, sắc mặt trắng bệch không chút hồng hào.
Nữ bác sĩ: "Đừng lo, tôi chỉ xem vết thương cho cô ta thôi mà? Bây giờ có thể chắc chắn cô ta không bị chảy máu trong."
Người tên là Lạc Du kia còn tự nhiên lạnh nhạt nói.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại đổi hướng.
Từ người Ôn Hủ Hủ chuyển qua Hoắc Tư Tước, khi thấy hắn chỉ thắt mình đai áo choàng, đôi mắt lập tức nhìn theo giọt nước đang chảy xuống theo cơ ngực khỏe khoản của hắn xuống dưới.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức mang theo sự chán ghét.
"Rầm!" Sau khi quay về phòng tắm, hắn đóng mạnh
cửa lại, đến khi lại lần nữa ra ngoài hắn đã thay một chiếc áo choàng kín hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ cũng ngẩng đầu lên, cô thấy vậy thì có chút khó hiểu.
Có chuyện gì vậy?
"Còn gì nữa không?”
Người đàn ông vừa ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như cũ, sau khi nhìn lướt qua Ôn Hủ
Hủ, hắn nhìn vị bác sĩ kia lạnh giọng hỏi.
Nữ bác sĩ kia nhún vai: "Không có, tôi đã nói rồi, cô ta không sao cả."
"Cô có thể đi”
Câu nói này không chỉ khiến Lạc Du tức đến trợn tròn mắt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ cũng kinh ngạc.
Tên này làm sao vậy? Sao không có chút lịch sự nào vậy?
Mặc dù thái độ của nữ bác sĩ này không ra gì nhưng mà cũng không thể vừa gọi người ta đến đã đuổi người ta đi như vậy được chứ?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi quá đáng: "Hoắc Tư Tước, không có việc gì, cô ấy..."
"Hoäc tổng, có cần phải như vậy không? Không phải tôi chỉ nhìn anh thêm hai cái không sao, bây giờ anh lại đuổi tôi đi? Lúc trước tôi nhìn anh còn ít à? Sao hôm nay anh lại ích kỉ vậy? Coi chừng lần tới mời tôi tôi cũng không đến đâu."
Ngàn lần không ngờ, lúc Ôn Hủ Hủ còn muốn thay bác sĩ này giải thích thì cô gái này lại ở trước mặt cô nói Hoắc Tư Tước như vậy.
Vẻ mặt còn mang theo sự hờn dõi. Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hóa đá.
Quen biết như vậy sao, cho dù là cô với người đàn ông này cũng chưa đến trạng thái đó!
Cho nên rốt cuộc bác sĩ nữ này là ai?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng có chút không bình tĩnh, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
"Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi trong ba giây, nếu không đừng trách vì sao mình lại bị ném ra khỏi nơi này" Hoäc Tư Tước gắn từng chữ, dùng giọng nói vô cùng lạnh lùng đưa ra tối hậu thư với người phụ nữ kia.
Lạc Du: "..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!