Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc cuối cùng cũng làm đám người trong biệt thự này hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió màu đen đứng ở dưới lầu, nơi những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.
Khuôn mặt hắn đẹp trai, khí chất nổi bật.
Nhưng sát khí trên người hẳn cũng đủ khiến mỗi người ở đây hồn vía lên mây!
Bởi vì khẩu súng đó ở ngay trong tay hắn. “Các người để cho tôi nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi chäc chản người đó chính là người chết tiếp theo!"
Hản cầm súng chĩa vào đám người, hai mắt đỏ rực làm cho người khác phải sởn tóc gáy.
Người phía trên lập tức bịt chặt miệng mình lại.
Trì Úc lúc này cũng nghe thấy giọng nói của hắn, anh ta cố ngóc cái đầu bị đánh sắp thành đầu heo lên: "Hoắc Tư Tước! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau lên cứu người, ô~~~~”
Một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi lại khóc oà lên.
Trong mắt Hoắc Tư Tước lại hiện lên vẻ lạnh lão, sắc mặt cực kỳ âm trầm cầm súng xông lên.
Quả nhiên, tình huống ở trên còn thảm hơn so. với tưởng tượng của hẳn.
Trong căn phòng hỗn loạn khắp nơi đều là ghế, chậu hoa, mảnh thủy tinh, mặt đất bê bết máu, cũng không biết là của ai? Hắn nhìn thấy vậy đồng tử cũng co rút lại.
Hai mắt càng lúc càng đỏ rực hiện đầy tơ máu!
Ôn Hủ Hủ vừa mới từ mặt đất đứng lên, sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của hắn chợt co rụt lại.
Đáng lẽ cô phải vui.
Người đàn ông này giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu cô, cô nên vui mới đúng.
Tuy nhiên cô không vui nổi.
Tất cả những gì cô có sau khi nhìn thấy hắn đều là khiếp sợ, bối rối, sợ hãi, thậm chí loại cảm giác này còn vượt qua nỗi đau đớn trên thân thể cô ngay lúc này.
Tại sao hẳn lại đến đây vào lúc này?
Có phải hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi không?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người lạnh lẽo rét run, đầu cô trống rỗng, ngay cả cảm giác đau đớn cơ bản nhất cũng không cảm nhận được.
"Tại sao cô lại tới đây?"
Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ, hắn tức giận đến mức ngay cả xương ngón tay cũng bị bóp đến kêu răng rắc.
Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt!
Một giây sau, cô giống như bị ném vào trong địa ngục, tất cả hy vọng đều vỡ tan tành, đến mức không thở nổi.
Cô tới đến tất nhiên là để ngăn cản chuyện này.
Nhưng có phải hẳn đã biết hết chuyện này rồi
không? Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một cái bãy do hắn bày ra? Mục đích chính là vì muốn câu ra con cá lớn phía sau hai dì cháu kia? Sau đó lại câu được cô? Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy thất vọng.
"Lý do tôi tới đây, không phải... Không phải anh đã biết rồi sao?”
"Cô nói gì?" Hoäc Tư Tước tức giận đồng tử híp lại, không ngờ cô lại có thái độ như vậy.
"Cô vẫn còn cứng miệng cây ngay không sợ chết đứng sao?"
"Không ... tôi không phải cây ngay không sợ chết đứng, tôi chỉ là... chỉ là đang thừa nhận một
chuyện để khỏi làm mất thời gian của anh”
Ôn Hủ Hủ cực kỳ khó chịu, huyết khí dâng lên, cô cố gắng kiềm chế nuốt nó xuống.
Hoäc Tư Tước tức giận: "Sao? Bây giờ cô muốn tôi giết cô à? Cô nghĩ cô có vinh dự đó sao?”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trằng bệch. Sao cô cảm thấy vinh dự được chứ?
Hiện tại cô cũng không cần hản ra tay, chính cô cũng hận bản thân không thể tự sát.
Năm đó bởi vì sự thiếu hiểu biết của cô làm hại hắn bị nhốt bị tra tấn trong sáu năm, sau nhiều năm cô lại phạm phải sai lầm như vậy, nếu không thể cứu vãn sự việc lần này, vậy thì thứ đang chờ trước mắt chính là hoàn toàn hủy hoại hắn!
Tại sao cô có thể cảm thấy vinh dự chứ?
Hiện tại cho dù hắn thật sự giết cô, cô cũng không có bất kỳ oán trách nào.
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nhìn hắn: "Không, tôi chỉ cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh, Hoắc Tư Tước, cả đời này là tôi nợ anh, bất kể anh muốn đối xử với tôi như thế nào đều do tôi đáng bị như vậy.
"Chỉ là... Chỉ là xin anh, nếu tôi không còn ở đây, xin anh hãy chăm sóc bọn nhỏ thật t
Ôn Hủ Hủ không thể đè nén được mùi máu tươi nữa.
Cô bắt đầu ho khan, mắt đầy nước mắt, mặt cô đỏ bừng giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, đau đến mức cô khom người lại, sau đó máu chảy ra từ trong miệng cô.
Sắc mặt Hoäc Tư Tước đột nhiên biến đổi!
Hắn còn chưa kịp làm gì, Trì Úc từ bên ngoài xông vào: "Hoắc Tư Tước, cậu đang làm gì vậy? Cậu điên à? Vừa tới đã chửi cô ấy rồi”