"Dì, kế hoạch của chúng ta thất bại rồi."
"Mày còn muốn thành công? Hiện tại Hoắc Anh Nga không khai ra chúng ta đã là tốt lắm rồi, tao nói cho mày biết, lúc này đừng gây thêm rắc rối cho tao nhờ, nếu không tao sẽ là người đầu tiên giết chết mày đấy!"
Hai ngày nay Cố Thanh Liên vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vừa nghe đứa cháu gái lại nhắc tới chuyện này, dì ta ngay lập tức mất bình tĩnh.
Hai ngày nay bọn họ thực sự ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Sau khi chuyện tiệc mừng thọ nổ ra, kế hoạch của bọn họ thất bại, không ngờ Hoắc Tư Tước lại giống như một kẻ điên, lập tức bắt cả nhà họ Trì, còn đưa cả cô ruột của hắn đến cục cảnh sát.
Nếu không phải dì ta nhanh nhạy, tìm người trấn an Hoắc Anh Nga trước khi bà ta thú nhận, hứa hẹn
sẽ giúp nhà họ Trì bọn họ bình an vô sự.
Thì chỉ sợ hai dì cháu bọn họ bây giờ cũng không thể đứng yên ở đây được.
Cố Thanh Liên vò đầu bứt tóc lượn qua lượn lại.
Cố Hạ thấy thế cũng không nói lời nào, nhìn vào cuốn sách trong tay nhiều lần, nhìn vào mấy chữ trong sách —— chứng tâm thần phân liệt khiếm khuyết di truyền.
'Tâm thần phân liệt, xem ra cô ta thật sự hiểu đúng rồi.
Trên người đàn ông kia cất giấu một bí mật giật gân như vậy, vậy thì hiện tại dì cháu bọn họ dựa vào cái gì còn phải chịu bị hắn áp chế chứ? Trong tay bọn họ đã có con át chủ bài lớn, không phải sao?
Móng tay đỏ tươi của người phụ nữ vuốt ve mấy dòng chữ kia, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng...
Tối nay Ôn Hủ Hủ ngủ khá sâu giấc.
Có lẽ là bởi vì cuối cùng trái tim cũng được thả lỏng, còn nữa, cơ thể cô thật ra cũng chưa hoàn toàn khôi phục như trước, dù gì cũng chạy trực tiếp từ bệnh viện ra.
Vì vậy, ngày hôm sau khi cô thức dậy, mặt trời bên ngoài đã lên cao.
"Anh trai, chúng ta phải chờ mẹ cùng nhau ăn sủi cảo sao?"
"Ừm, hôm nay Tết ông Công ông Táo."
Trong căn phòng yên tĩnh, có những giọng nói nhỏ nhẹ của trẻ con, nói chuyện thì thầm.
Ôn Hủ Hủ đứng lên, nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi chơi trên tấm chiếu tatami gần cửa sổ phòng ngủ của cô.
Một đẹp trai lạnh lùng, một dễ thương xinh xắn. Chính là Hoắc Dận và em gái Nhược Nhược.
Ôn Hủ Hủ từ trên giường đi xuống: "Chào buổi sáng các bé cưng.”
"Oa, mẹ, cuối cùng mẹ cũng dậy rồi." Tiểu Nhược Nhược nghe thấy tiếng của mẹ, ngay lập tức từ trên tấm tatami xuống nhào về phía mẹ.
Ôn Hủ Hủ khom lưng ôm lấy cô bé, ánh mắt nhìn về phía đứa con trai lớn cũng đang đi về phía cô.
"Ngại quá, mẹ ngủ quên mất, hai đứa ăn chưa?" "Vẫn chưa ạ, dì Vương đang dưới lầu gói sủi cảo, hôm nay là Tết ông Công ông Táo, nhưng mà
ông nội và người phụ nữ xấu xa đáng ghét kia cũng tới rồi, mẹ, mẹ muốn đi xuống không?"
Tiểu Nhược Nhược bỗng nhiên ở trong lòng mẹ mở đôi mắt to tròn chớp chớp hỏi mẹ.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Ông nội và người phụ nữ xấu xa?
Những người cô bé nói là ...?
"Mẹ không cần xuống đâu, con sẽ mang đồ lên." Hoäc Dận lạnh lùng quyết định, dáng vẻ bá đạo lạnh lùng kia, quả thực khắc cùng một khuôn với ba cậu.
Ôn Hủ Hủ bỗng cảm thấy cảm động.
Ôm con trai vào trong ngực, cô thân mật xoa xoa đầu nhỏ của cậu.
Tuy nhiên cảm động thì cảm động, nhưng nếu ông cụ và người phụ nữ kia cũng đã tới, thì cô vẫn muốn đi xuống gặp một lần, có lẽ bọn họ tới tìm cô.
Ôn Hủ Hủ nhớ tới hỗn loạn ngày hôm qua, khóe miệng vẫn còn có chút tái nhợt xẹt qua một tia tự giễu.
Sau đó cô bảo bọn trẻ ra ngoài, rồi tự mình đi vào rửa mặt.
Mười mấy phút sau, khi cô bước ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn trắng bệnh, cũng nhìn không ra chút dấu vết nào.
“Mẹ.”
Tiểu Nhược Nhược không đi xuống, cô bé không quen biết với người ở dưới, lại nhát gan cho nên ở lại chờ mẹ.
Ôn Hủ thấy thế tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái.
Sau đó hai mẹ con đi xuống.
"Em gái Ôn, rốt cuộc em cũng chịu xuống, đã gói xong sủi cảo rồi, chỉ chờ em xuống đây ăn thôi."
Có chút ngoài ý muốn, cô vừa xuống, người cô nhìn thấy trong đại sảnh này lại chính là Cố Hạ, cô ta buộc một cái ruy băng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ tùy ý buộc lại.
Sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đi xuống, cô ta lập tức nhiệt tình chào hỏi.
Đuôi lông mày Ôn Hủ Hủ nhíu lại, có lẽ có chút không quen với dáng vẻ như này của cô ta.
Sao?
Hôm nay người phụ nữ này thay đổi trò rồi à? Đến đây để đóng vai bà chủ đức độ?
Ôn Hủ Hủ dẫn theo đứa nhỏ mặt không chút thay đổi lướt qua cô ta: "Dì Vương, bữa sáng của bọn nhỏ đã chuẩn bị xong chưa?”
"Xong rồi, sữa bò của tiểu thư Nhược Nhược, cháo kê của tiểu thiếu gia Dận Dận, còn có bánh tart trứng sữa của tiểu thiếu gia Mặc Mặc, đều xong rồi, bọn họ đang chờ cô xuống ăn."
Dì Vương ở trong phòng bếp trả lời nhanh gọn, giọng điệu hoàn toàn không để ý đến Cố Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!