Ôn Hủ Hủ liền ngừng lại: "Nhược Nhược cũng nghe lời sao? Con bé có làm anh không vui không?”
"Con nhóc kia?" Người đàn ông đang vùi đầu ăn, quả nhiên nhíu mày lại
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy lòng có chút hồi hộp. "Sao vậy? Con bé không vâng lời sao? Anh đừng tức giận, nó từ nhỏ đã được chiều hư, anh kiên nhãn dỗ dành nó hơn chút, nó rất ngoan.”
Ôn Hủ Hủ thật ra rất muốn nói với người này nhất định phải đối xử tốt với Nhược Nhược.
Bởi vì đó cũng là con gái hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không ra được lời này, cô lo lắng nếu nói vào lúc này thì hắn nhất định sẽ nghi ngờ.
Còn nữa, cô đột nhiên nói cho hẳn biết, Nhược Nhược. cũng là con của hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tin, cho rằng đó nhất định lại là cô có âm mưu khác.
Trái tim Ôn Hủ Hủ như bị dao cắt!
Người đàn ông nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, hẳn nói: "Cô lo lắng cái gì? Tôi cũng không làm gì con bé cả, cô yên tâm, nó ổn”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ổn là tốt rồi, vậy thì cô cũng yên tâm.
Cô cụp mắt xuống, chỉ một khoảnh khắc như vậy, cô không biết mình nên vui hay nên buồn?
Bọn trẻ nghe lời hắn, cô nên vui không đúng sao?
Ôn Hủ Hủ muốn làm cho bản thân vui vẻ.
Nhưng sự thật sau khi cô nghe thấy điều này, ngay cả đũa cũng không nhấc lên nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một tảng đá lớn đè lên, khổ sở đến mức ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
"Cô sao vậy? Sao cô không ăn?”
*...... Hả? Ăn thôi, ăn thôi” Ôn Hủ Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân.
Hoäc Tư Tước liếc nhìn cô vài lần.
Hắn nhìn ra cô có gì đó không đúng, nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, hẳn vẫn còn tưởng răng là di chứng, cũng giống như lúc hắn tới, cô giống như một kẻ ngốc ngồi hóng gió lạnh ở bên cửa sổ.
Ăn khoảng một giờ, cuối cùng hai người cũng đã ăn xong.
Nhưng trên cơ bản đều là Ôn Hủ Hủ ăn, người đàn ông này không động đũa mấy.
Hảẳn kén ăn, cũng cực kỳ khäc khe với hoàn cảnh ăn cơm, cho nên vừa rồi Ôn Hủ Hủ mới có thể kinh hãi khi hắn lại có thể ở đây ăn cơm cùng cô.
"Cô muốn về sao?"
"Ừm, dì Vương không thể đi đi lại lại miết được, về sớm một chút để bọn họ được nghỉ ngơi!
Người đàn ông dọn dẹp bàn làm việc, sau đó đi vào phòng tắm để rửa tay, hắn mặc áo khoác vào và chuẩn bị đi.
Ôn Hủ Hủ lẳng lặng nhìn hản.
Cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn, có thể hai ngày nay chạy giữa bệnh viện và công ty, khiến anh mệt mỏi.
Nhưng cho dù như vậy, một người đàn ông bận rộn đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được, còn có thể chăm sóc con cái trong nhà, thật sự là rất đủ tư cách làm một người ba.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình thật sự có thể yên tâm rồi.
"Được, đi đường cẩn thận."
Cô nhẹ nhàng dặn dò, ánh mắt nhìn hắn lộ ra vẻ quyến luyến, giờ khắc này, giống như ước gì có thể nhìn hẳn nhiều thêm chút nữa.
Muốn vĩnh viễn khäc sâu nét mặt, giọng nói, thậm chí cả người của hẳn vào trong đầu.
Hoắc Tư Tước: "...."
Có lẽ ánh mắt quá nồng nhiệt.
Hắn quay lại.
Nhưng mà ngay lúc này, tầm mắt của người phụ nữ này đã thu hồi lại, cô xoay người làm bộ rót cho mình ly nước, bình tĩnh đến mức làm cho người khác hoàn toàn không thể nhìn ra một chút manh mối nào.
Ánh mắt Hoäc Tư Tước nheo lại.
Có lẽ hắn đã nhầm.
Hoäc Tư Tước rời khỏi bệnh viện, lúc đi không quên gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, bảo anh ta sáng sớm đến làm thủ tục xuất viện.
Người phụ nữ này cứ lải nhải suốt, có lẽ thật sự muốn về nhà rồi.
Vậy thì để cô trở về sớm.
Chỉ là hắn không biết, mấy giờ sau, khi bệnh viện chìm vào màn đêm yên tĩnh, y tá và bác sĩ trực đều nghỉ ngơi thì có
một bóng người giống như một con mèo chui vào phòng bệnh này.
Sau đó, Ôn Hủ Hủ biến mất vào đêm đó.
Lúc tin tức truyền đến nhà họ Hoäc, ông Hoäc đang ở trong phòng khách chờ người tới.
Bên cạnh để mấy tờ giấy tờ nhà còn có vài món trang sức. có giá trị, vừa nghe nói Ôn Hủ Hủ mất tích, ông ta giận dữ đứng lên, hất toàn bộ mấy thứ này xuống đất!
"Ôn Hủ Hủ! Mày làm tao thất vọng quá!”
Tiếng gầm tức giận của ông ta bùng nổ trong phòng khách này, toàn bộ nhà cũ xôn xao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!