"Đúng vậy, ba tin con, nhưng con mang theo bí mật này sẽ không an toàn."
chú là sao?” Ôn Hủ Hủ rưng rưng nước mắt một lúc lâu mới hỏi.
Ông ta mỉm cười: "Ý ba cảm thấy con ở bên cạnh ba sẽ an toàn hơn, Hủ Hủ, không thể có bất kỳ nguy hiểm gì với tính mạng của Tư Tước, hôm nay là con nhạy bén mới tránh được nguy cơ, nhưng sau này thì sao? Hủ Hủ, chúng ta không dám mạo hiểm.”
Cuối cùng ông ta cũng nói ra ý định của mình.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác!
Ý ông ta là sao? Con trai của ông ta không thể chịu bất kỳ rủi ro gì về tính mạng, cho nên ông ta phải giam giữ con gái của bạn thân của mình sao?
Bao lâu?
Là một năm? Hay 10 năm? Hay là cả đời?
Ôn Hủ Hủ càng lúc càng thất vọng.
Trong lòng có một cảm giác xa lạ chưa từng có, cô nhìn ông cụ năm đó luôn miệng nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột, cuối cùng màn sương nơi đáy mắt cố nén một lúc lâu
cũng đã rơi xuống.
“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ông có thể giết tôi, sẽ càng an toàn hơn!”
"Con đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ba có thể giết con? Con là đứa trẻ ba nhìn lớn lên, là mẹ của hai đứa cháu trai của ba, làm sao ba có thể làm điều đó?”
Ông già rất tức giận!
Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không còn có phản ứng gì nữa.
Không giết cô?
Vậy cả đời nhốt cô thì có khác gì giết cô chứ?
©ó lẽ làm như vậy, ông ta có thể làm cho bản thân an tâm hơn.
Ôn Hủ Hủ giật giật khóe miệng, không nói lời nào nữa. Ông ta thấy cô không lên tiếng, không khỏi cũng có chút lúng túng.
"Được rồi, ngày mai ba sẽ cho người tới đón con, đêm nay con ở cùng bọn nhỏ vui vẻ đi, con yên tâm ba sẽ không bạc đãi con, sau khi đi theo ba thì chỉ tiêu ăn mặc vẫn như trước kia"
Lại qua một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ lúc này mới hỏi một câu: "Giống như trước kia làm con dâu của ông sao?”
Khuôn mặt già nua của ông ta càng mất tự nhiên hơn.
"Nếu con đã không đồng ý ở bên Tư Tước nữa, vậy thì không phải con dâu mà là con gái, ba sẽ nhận con làm con
"Được rồi, ba đã đồng ý mối hôn sự của Cố Hạ và Tư Tước rồi, sau này cô ta chính là con dâu nhà họ Hoäc, nhưng con yên tâm, địa vị của con ở nhà họ Hoắc vĩnh viễn cao hơn cô tai"
Ông ta cho Ôn Hủ Hủ một lời hứa giống như vì để an ủi
Thật đúng là ưu đãi. Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng ông ta rời đi, trái tim cô giống như bị ném vào trong hầm băng, cô nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo.
Đúng là khác máu tanh lòng!
Sau khi Hoäc Tư Tước tan tầm quả nhiên lại đến bệnh viện.
Tuy nhiên, lần này khi tới hẳn phát hiện người phụ nữ này phản ứng còn chậm hơn lúc trước, lúc hắn tiến vào thấy cô đang ngồi bên cửa sổ hóng gió lạnh, hẳn gọi vài tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.
Chẳng lẽ bệnh tình lại nặng thêm?
Quanh thân Hoäc Tư Tước ngay lập tức bao phủ một luồng áp suất thấp.
Hắn nhấc chân bước nhanh tới, hắn tùy tiện ném máy tính trên sofa, hẳn đi tới: "Ôn Hủ Hủ, cô bị điếc à? Không nghe tôi gọi cô sao?”
"Hả?
Ôn Hủ Hủ hóng gió lạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hoắc Tư Tước cũng không cần sờ vào cũng có thể nhìn từ trên đôi môi trằng bệch của cô biết được, người phụ nữ này nhất định muốn đóng băng bản thân thành kem que rồi.
Đầu óc người phụ nữ này thật sự lại có vấn đề rồi.
Sắc mặt Hoäc Tư Tước tái mét, cũng mặc kệ nhiều như vậy, hẳn trực tiếp khom lưng ôm cô từ ghế lên.
"A——" Ôn Hủ Hủ nhất thời sợ tới mức kêu lên.
Người đàn ông này...
Hắn đang làm gì vậy?
Trời đất quay cuồng, trái tim cô lập tức tăng nhịp đập, máu toàn thân lập tức xộc lên đỉnh đầu, làm cho cả đầu óc cô kêu "ong ong".
"Anh... Anh đang làm gì vậy?”
"Làm gì? Cô có bị điên không? Ngồi ở cái chỗ quỷ quái này, cô chê năm viện chưa đủ phải không?”
Tính tình của Hoắc Tư Tước từ trước đến nay cũng chả tốt gì, nghe thấy người phụ nữ giống như heo này lại còn dám hỏi hän đang làm gì? Hản tức giận chửi một trận ngay tại chỗ
Ôn Hủ Hủ: "..."
Mãi đến khi người này đặt cô lên giường bệnh, sau đó còn đắp chăn lên người cô, đầu óc cô vốn đang choáng váng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Hắn đang quan tâm cô sao?
Sợ cô bị cảm lạnh sao?
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhớ tới ly nước buổi sáng hẳn ép cô uống.
Đó chỉ là một ly nước bình thường, nhưng cô nghĩ răng hắn đầu độc cô, giam cầm cô, muốn giết người diệt khẩu, cho nên sau đó cô còn từ chối uống.
Cuối cùng đó chẳng qua chỉ là một ly nước.
Còn đến buổi chiều, trong lòng cô tràn đầy vui sướng nhìn thấy ông cụ đến thăm mình, cô không nghỉ ngờ ông ta bất luận cái gì, nhưng cuối cùng ông ta lại nói với cô, ông ta mới là người muốn giam cầm cô, nhốt cô lại.
Thật là mỉa mai!
Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhằm hai mắt.
"Hôm nay uống thuốc chưa?"
" Uống rồi”
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy tiêm?"
"Tiêm rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!