Cô nhắc đến Cố Hạ. Vừa nhắc đến trái tim đã không khống chế nổi mà cảm thấy khó chịu, trước kia không rõ ràng,
nhưng bây giờ lại đau như bị dao cứa vậy.
Hoäc Tư Tước không ngờ cô sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cố Hạ?
Cho nên bây giờ cô rảnh rỗi không có việc gì bày trò là vì chuyện này?
Khuôn mặt anh tuấn của hắn giãn ra, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra môi mình hơi nâng lên tạo thành một nụ cười nghiền ngẫm.
"Cô đang ghen?”
"Cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ lập tức mở to: "Tôi ghen cái gì cơ chứ?”
"Vị hôn thê của tôi, cô vì chuyện này nên mới không muốn ở đây?"
Ôn Hủ Hủ nhìn nụ cười như có như không của Hoäc Tư Tước, đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Vì lí do chính cô không muốn ở đây, một phần cũng là vì chuyện này.
Nhưng dùng hai từ "ghen tuông" để hình dung thì có phải hơi quá rồi không?
Ôn Hủ Hủ vừa thẹn vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Không có! Tôi ghen với cô ấy làm gì chứ! Cô ấy với tôi đâu có liên quan gì đến nhau,
chẳng qua tôi cảm thấy không tiện thôi!"
"Có gì mà không tiện? Đây cũng không phải chỗ của cô ta."
"Về sau kiểu gì cũng phải!"
"Sẽ không."
Không ai ngờ rằng đối mặt với câu nói này của Ôn Hủ Hủ, người đàn ông này lại vô cùng tùy tiện mà thốt ra hai chữ đó.
Ôn Hủ Hủ ngây người.
Sẽ không?
€ó ý gì vậy? Không phải cô gái kia là vị hôn thê của hắn sao? Vì sao lại không vào đây ở? Không phải lúc trước hắn vẫn luôn chờ li hôn với cô để cưới cô ta sao?
Chẳng lẽ ý của hẳn là sau khi họ kết hôn rồi sẽ chuyển đến nơi khác ở? Cho nên nơi này cô có ở hay không cũng không sao, vì người phụ nữ hắn yêu căn bản sẽ không đến đây sao?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói.
Cô năm chặt bàn tay, nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch.
"Tôi hiểu rồi..."
"Cô hiểu cái gì? Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói rồi, vì sự trưởng thành của hai đứa bé, tôi tạm thời sẽ không li hôn với cô, nói cách khác, tôi cũng sẽ không kết hôn với bất kì người phụ nữ nào cả, hiểu chưa?”
Hoäc Tư Tước nhìn người phụ nữ đang hốt hoảng trước mặt, hắn chỉ cần nhìn cũng biết cô căn bản không hiểu, thế là hän đành đau đầu vắt chéo. chân ngồi kia nói rõ ràng.
Bình thường không phải cô khôn khéo lắm sao?
Sao đột nhiên lại ngốc như heo rồi?
Quả nhiên hắn vừa nói xong, đôi mắt hạnh đầy nước của người phụ nữ kia đột nhiên mở to.
"Anh... không kết hôn với cô ta?" "Đúng."
"Vì sao? Cô ta không phải... người phụ nữ anh yêu nhất sao? Hai người chờ nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, anh... Hai người..."
Cô không nói được một câu đầy đủ, điều này cũng cho thấy bây giờ cô đang kích động thế nào và lời nói này tác động đến cô ra sao.
Đúng là rất bất ngờ, vậy mà họ không kết hôn.
Hoäc Tư Tước không có cảm xúc gì khác, thậm chí có thể thấy rõ được sự lạnh nhạt trên khuôn mặt tuấn tú kia.
"Ai nói với cô chúng tôi nhất định phải kết hôn? Ôn Hủ Hủ, trong lòng Hoắc Tư Tước tôi, con cái vĩnh
viễn xếp vị trí thứ nhất, cô cho rằng tôi giống cô sao, mang theo con tôi đi tái giá!"
Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên âm trầm châm chọc.
Ôn Hủ Hủ: ".."
Bốn năm giây sau cô vẫn chưa hoàn hồn được. Tái giá, tái giá?
Tiên sư nhà anh, từ đầu đến cuối bà đây không phải chỉ gả cho mình một tên chó là anh thôi sao?
Ôn Hủ Hủ vô cùng cạn lời, nhưng cô phát hiện bản thân cũng không tức giận gì với anh, chỉ mấy. giây như vậy, tâm trạng của cô đã tốt lên nhiều.
"Vậy anh cũng có thể tái giá mà, đó là do anh không làm đấy chứ? Bây giờ anh trách ai nữa?”
Cô bắt đầu trêu đùa, khác với vẻ mặt sa sút trầm mặc ban nấy, khuôn mặt nhỏ tươi cười trở nên
xinh đẹp hơn rất nhiều.
"Ha ha..." Hoắc Tư Tước chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
"Mẹ, mẹ, mẹ đâu rồi? Nhược Nhược không tìm thấy mẹ”
Lúc này dưới tầng vang lên giọng nói non nớt của cô bé con.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi cô xoay người muốn bước ra ngoài, người đàn ông phía sau lại đột nhiên nói thêm một câu: "Sau này không cho phép trốn tôi!"
Ôn Hủ Hủ: '.."
Cô lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân ngã ngay cửa thư phòng.
Sau chạng vạng tối ngày hôm ấy, quả nhiên Ôn Hủ Hủ không nhắc đến chuyện chuyển về nhà trọ nữa.
Đương nhiên cô cũng không tiếp tục trốn tránh ai đó nữa.
Bọn họ khôi phục hình thức ở chung trước kia của mình, đồng thời, vì sắp cuối năm nên Hoắc Tư Tước rất bận việc trên công ty, hắn không có cách nào quán xuyến việc ở nhà, nên rất nhiều việc trong nhà đều giao cho cô xử lí.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!